Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hắn Xốc Khăn Hỉ Trùm Đầu Của Ta

Chương 55

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kỳ Tuân bị câu hỏi của Nhạc Hàm đánh thức một chút, nhưng rất nhanh lại ngủ tiếp.

Chỉ là lần này ngủ không sâu.

Trong giấc ngủ không sâu này Kỳ Tuân đã nằm mơ, trong mơ, Nhạc Hàm giống như chú dê nhỏ đợi làm thịt nằm dưới người anh, ngượng ngùng nhìn anh, nhút nhát, đáng thương, kích động thú tính của anh.

Khoảnh khắc hưng phấn nhất thì thế giới của anh trở nên trắng lóa, đột nhiên tỉnh lại. Kỳ Tuân mơ mơ màng màng ôm lấy phần eo của nam sinh khá gầy yếu trong lòng, muốn hôn hai cái, kết quả nhắm mắt lại áp tới thì phát hiện chắn trước mặt mình là một cái mũ giáp lạnh như băng, thế là Kỳ Tuân cũng không ngợi nhiều, trực tiếp đưa tay nhấn nút micro ngoài mũ để gọi người.

Nói rõ một chút— mũ trò chơi, khi dùng sóng điện não kết nối với mũ thì người chơi vẫn có thể cảm nhận được bên ngoài, chỉ là giới hạn ở xúc giác, khứu giác mà thôi, thính giác sẽ giảm đi rất nhiều, trừ phi người bên ngoài kêu thật to không thì người đang chìm trong thế giới giả tưởng sẽ không có cách nào nghe thấy, vì thế nó cũng ảnh hưởng tới độ an toàn nhất định của người chơi.

Khi người bên ngoài có chuyện muốn tìm người đang sử dụng mũ trò chơi, ngoại trừ chạm vào đối phương, hô lớn để người sử dụng mũ chủ động rời khỏi trạng thái kết nối sóng điện não thì còn hai cách.

Một là trực tiếp gỡ mũ giáp ra, phương thức này khá thô bạo, hơn nữa mặc dù không có chứng cứ nhưng nhiều người nghĩ rằng phương thức này sẽ tạo thành tổn thương nhất định cho não, vì thế mọi người không ủng hộ phương thức này.

Còn một cách nữa chính là mở micro của mũ trò chơi, trực tiếp truyền âm thanh bên ngoài vào.

Mũ trò chơi dẫn dắt người chơi tiến vào thế giới giả lập, mà trong thế giới giả lập, tất cả mọi người đều thông qua sóng điện não để chuyển đổi thành ngôn ngữ trò chuyện. Âm thanh từ thế giới bên ngoài truyền vào so với sóng điện não chuyển đổi thành âm thanh có sự khác biệt khá rõ ràng, sẽ khá thô ráp và có độ vang vọng, vì thế sẽ khó nghe hơn một chút, mọi người sẽ dễ dàng phân biệt.

Mà lúc này, đám người trong trò chơi chính là nghe thấy âm thanh này, trầm thấp, biếng nhác lại khàn khàn.

Trong khoảnh khắc, mọi người sững sờ, chờ đến khi lấy lại tinh thần thì cả đám kích động bàn luận.

—cái đệt, chờ đã, này là Mộc Thần à? ! Lẽ nào Mộc Thần thật sự đang ngủ ở bên cạnh Đát Kỷ? ! Này là giọng thật của Mộc Thần à? ? ? Con mẹ nó gợi cảm thế? !

Mộc Thần tuyệt đối là đại soái ca! ! !

Tần Ngọc Viện nhận ra giọng của Kỳ Tuân, nghe một cái hai chân liền mềm nhũn, trực tiếp ngơ ngác ngã quỵ xuống đất làm Nhạc Hàm cũng chấn động theo.

Lúc này Nhạc Hàm có hai cảm giác l*иg vào nhau, một là bị kiếm phong của lưỡi kiếm Tần công chúa đánh ngã xuống đất đau nhức, một là bị Kỳ Tuân ở ngoài đời thực vuốt ve cơ thể.

Nhạc Hàm đỏ mặt, không ngờ Kỳ Tuân lại mở micro, cậu chỉ hận không thể lập tức logout, vì thế không chút suy nghĩ đưa tay lên không khí mở bảng điều khiển.

Tần Ngọc Viện nhận ra hành động của Nhạc Hàm, vì thế nháo nhào lao tới, rơi nước mắt nói: “Tôi, tôi đã lâu lắm rồi không được gặp anh Kỳ…”

“A, nhưng mà…” Cảm giác được bàn tay của Kỳ Tuân ngày càng quá đáng hơn, Nhạc Hàm vì kết nối sóng điện não với mũ trò chơi mà không thể nhúc nhích được tay chân, chỉ có thể để mặc Kỳ Tuân vuốt ve, đã sắp vội muốn chết rồi.

“Để, để tôi, nấc, nói chuyện với anh Kỳ, vài câu!” Tần Ngọc Viện nấc rượu, cầu xin nói.

Nhạc Hàm thấy Tần Ngọc Viện quá đáng thương, cũng muốn đồng ý nhưng ngôn ngữ chuyển đổi từ sóng điện não trong thế giới giả lập thì Kỳ Tuân không thể nghe thấy, vì thế Tần công chúa căn bản không thể giao lưu với Kỳ Tuân!

Chỉ một chốc chậm trễ này, âm thanh của Kỳ Tuân lại truyền tới, là tiếng thì thầm khe khẽ tràn đầy thân mật: “Bảo bối à? Mau ra ngoài nào, hửm?”

Ý tứ hối thúc gấp gáp đó làm người ta nghe mà đỏ tai, Nhạc Hàm thì càng khỏi phải nói.

Cậu cũng choáng váng tới hồ đồ, biết rõ Kỳ Tuân không nghe được nhưng vẫn quát ầm lên với không khí: “Anh đừng hối, chờ em một chút!”

Sau đó cậu nói với Tần Ngọc Viện: “Hiện giờ ảnh không nghe được, cô…”

Quá xoắn xuýt, Nhạc Hàm nói: “Cô không phải biết ảnh à? Có chuyện gì cứ trực tiếp liên hệ đi…”

Tần Ngọc Viện hiện giờ vẫn còn trong trạng thái say rượu, có thể mở cả một buổi nhạc hội như thế thì làm gì còn chút lý trí nào, cô ta trực tiếp nhào tới đẩy Nhạc Hàm ngã xuống đất, thậm chí cưỡng ép giữ chặt hai tay Nhạc Hàm, không để cậu làm ra hành động nhấn nút điều khiển thoát game!

Nhạc Hàm sửng sốt, cậu không bao giờ ngờ được có một ngày mình bị một nữ sinh đè dưới đất như vậy!

Đương nhiên, muốn rời khỏi trò chơi không phải chỉ có một cách, chỉ là lúc này Nhạc Hàm quá chấn động nên nhất thời không kịp phản ứng.

Quần chúng vây xem kích động hét lên, Triệu Nhất Phi cũng kinh hãi, sau khi tỉnh hồn lại thì vội chạy tới kéo người!

Tần Ngọc Viện nắm chặt tay Nhạc Hàm, trên mặt đầy nước mắt nước mũi, còn liều mạng hướng về Nhạc Hàm hát: “Anh Kỳ! Cho em một chén vong tình thủy, đổi lấy một đời không rơi lệ….”

Triệu Nhất Phi và cô nàng khuê mật Tiểu Đào của Tần Ngọc Viện vừa kéo vừa khuyên nhủ: “Nè nè A Tuyết, mau đứng dậy nào!”

“Mau buông Đát Kỷ ra! Cô có gào như vậy Mộc Thần cũng không nghe thấy được đâu!”

Mà ở ngoài hiện thực, Kỳ Tuân vuốt một hồi cũng tỉnh táo lại, thấy Nhạc Hàm không có phản ứng liền ác đưa tay tới nơi nguy hiểm nhất.

Nhạc Hàm vốn đã bấn loạn, lúc này nháy mắt hừ khẽ một tiếng.

Kỳ Tuân không nghe được âm thanh của Nhạc Hàm, nhưng anh cảm nhận được Nhạc Hàm khẽ run một phen, vì thế liền nhếch khóe môi.

Anh đoán có lẽ Nhạc Hàm đang chơi game, hơn nữa còn là game Chiến Quốc, lúc này có lẽ đang thu hoạch thức ăn hoặc đang chơi cùng hoàng đế Triệu quốc kia, cho dù không phải cũng không sao, dù sao tâm tình của anh cũng đang rất tốt, muốn đùa dai một chút, vì thế liền cố ý tiến tới nói: “Bảo bối, bảo bối à, sao không chịu để ý tới anh vậy? Hàm Hàm ơi?”

“Hàm Hàm à, mau bỏ mũ giáp ra đi nào, để anh hôn một cái.”

“Hàm Hàm, sao thế, xấu hổ hả? Đang chơi với ai đó? Có thú vị bằng anh không?”

Kỳ Tuân bật cười ra đòn sát thủ: “Mau bỏ mũ giáp ra nào, chắc chắn là anh thú vị hơn trò chơi đó, ra chơi với anh đi nà…”

Kỳ Tuân không ngừng thì thầm, càng nói lại càng mặn hơn.

Chỉ nháy mắt, Nhạc Hàm giật giật rồi đột nhiên bật dậy gỡ mũ giáo ra, mặt đỏ au nhào qua dùng đầu cụng vào người anh, xấu hổ nói: “Anh mau im miệng đi! Anh đúng là đáng ghét mà! ! !”

Kỳ Tuân ôm lấy người này, lớn tiếng bật cười.



Nhạc Hàm thật sự tức chết rồi: “Anh còn cười nữa hả? Mấy lời anh nói vừa nãy bị thiệt nhiều người nghe thấy, nhất định bọn họ lại mang lên diễn đàn nói này kia nữa!”

Nhạc Hàm vốn đã bị Tần công chúa dọa hoảng một trận, sau đó mấy câu nói của Kỳ Tuân làm cho dại ra, sau khi lấy lại tinh thần thì trực tiếp ngắt trạng thái kết nối sóng điện não với mũ giáp, thoát ra khỏi tình cảnh dầu sôi lửa bỏng kia!

Kỳ Tuân đang cười nghe vậy thì sặc nước bọt tới ho khan, không để ý tới chuyện trò đùa dai của mình gây ra ảnh hưởng lớn như vậy, chỉ kinh ngạc nói: “Sáng sớm mà bọn em làm gì vậy?”

Nhạc Hàm đỏ mặt, thở phì phò ném nón trò chơi qua cho Kỳ Tuân: “Anh tự lên mà xem đi!”

Kỳ Tuân nghi ngờ đội mũ lên, trực tiếp online nick Nhạc Hàm vẫn chưa kịp out ra.

Chờ sóng điện não hoàn toàn kết nối, anh mới phát hiện mình đang ngồi dưới đất, Tần công chúa ở cách đó không xa quỳ rạp dưới đất mà… hộc máu…

Một đám người vây quanh cô ta, gấp tới hô to.

“A Tuyết, bà làm sao vậy, đừng chết mà!”

“Tần công chúa, mau tỉnh lại đi!”

“Phải sống chứ!”

Kỳ Tuân: “…”

Đang làm trò gì vậy?

Triệu Nhất Phi thấy ‘Nhạc Hàm’ vẫn chưa logout thì vội vàng hối thúc: “Ông làm gì đó, mau tranh thủ thời cơ này out đi!”

Nói xong thì lau mồ hôi cảm thán: “Mẹ ôi, Mộc Thần giỏi thật đấy, gợϊ ȶìиᏂ cỡ đó, cái thân nhỏ bé của ông chịu nổi không vậy?”

Kỳ Tuân gợϊ ȶìиᏂ: “…”

Anh cười sâu xa nói: “Yên tâm, chịu nổi.”

Triệu Nhất Phi nghe vậy thì kinh ngạc, đánh giá ‘Nhạc Hàm’ một phen, sau đó mập mờ cười nhạo: “Ông khác trước rồi nha, không lẽ tối hôm qua đã ấy ấy nhanh vậy rồi hả?”

Đoán được đại khái vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, nhưng nó không hề ảnh hưởng tới tâm tình tốt của Kỳ Tuân. Khi tâm tình tốt thì con người ta rất thích giở trò tác quái, ánh mắt Kỳ Tuân sáng ngời, nhếch môi mỉm cười thật tà ác.

Nụ cười này chấn động Triệu Nhất Phi.

Triệu Nhất Phi chỉ từng thấy Nhạc Hàm mỉm cười thẹn thùng, không ngờ có ngày nhìn thấy Nhạc Hàm mỉm cười tà mị điên cuồng trong tình huống như vậy, cậu ta có chút kinh hoảng nói: “Ông thật sự thay đổi rồi! !”

Mà cách đó không xa, Tần công chúa chỉ nghe được vài từ then chốt hơi rướn người dậy, ‘phốc’ một tiếng phun ra một ngụm máu, triệt để ngã xuống.

Lúc mọi người sợ hãi, một bóng người từ trên lầu đối diện bay xuống, đỡ lấy Tần công chúa.

Tần Ngọc Viện kinh ngạc nhìn đối phương, hai hàng nước mắt chậm rãi trào ra: “Anh…”

Mọi người nhìn lại thì phát hiện người đàn ông tuấn mỹ này chính là hoàng đế Tần quốc! Là anh trai ruột ngoài đời thực của Tần công chúa trong truyền thuyết!

Tiểu Đào khuyên nhủ chị em tốt nửa ngày, lúc này nhìn thấy hoàng đế Tần quốc từ lầu các đối điện nhảy xuống, thấy thế nào cũng giống như đã vây xem từ lâu thì tròn mắt tức giận nói: “Anh Tần, anh tới khi nào vậy? Sao không chịu xuống sớm một chút khuyên nhủ A Tuyết chứ?”

Tần hoàng đế thản nhiên nói: “Tôi đã quay hình lại hết rồi, chờ con bé tỉnh rượu thì cho nó xem, xem thử xem sau này nó còn dám say khướt như vậy nữa không.”

Tiểu Đào: “…”

Mọi người vây xem: “…”

Đúng là một ông anh độc ác.

Chỉ sợ sau khi tỉnh lại xem cái này, không chỉ không dám say nữa mà có lẽ ngay cả chuyện theo đuổi Mộc Dĩ Thành Chu cũng có bóng ma tâm lý.

Tần hoàng đế lia mắt nhìn sang ‘Nhạc Hàm’ ở cách đó không xa.

Nghĩ một chút thì giao Tần Ngọc Viện cho Tiểu Đào chăm sóc, chính mình đi tới, tò mò hỏi: “Cậu thật sự ở cùng một chỗ với Kỳ Tuân à?”

Kỳ Tuân biết đối phương là ai, cũng lười giả vờ, thản nhiên hỏi: “Có gì không?”

Mặc dù không phải là giọng nói quen thuộc nhưng khí thế của Kỳ Tuân thật sự quá mạnh mẽ, Tần hoàng đế sửng sốt một phen, hiểu ra hỏi lại: “Kỳ Tuân?”

Kỳ Tuân: “Ừm, là tôi.”

Tần hoàng đế bật cười: “Lâu rồi không gặp, chúc mừng ông thoát FA.”

Kỳ Tuân nghe vậy liền nhếch môi, hừ một tiếng.

“Chuyện Ngọc Viện ông bỏ qua đi, cũng thay tôi gửi lời xin lỗi Đát Kỷ, ông cũng biết con bé thích ông lâu như vậy rồi mà, bọn tôi khuyên cỡ nào cũng không chịu nghe, lần này tôi muốn để con bé triệt để từ bỏ nên không ngăn cản.” Tần hoàng đế giải thích.

Trước đây khi còn ở chung ban nhạc quan hệ của hai người không tệ, mặc dù không chịu nổi Tần Ngọc Viện nhưng đối với người đàn ông này, Kỳ Tuân vẫn không có ý kiến gì, vì thế anh chỉ nói: “Ừ, biết rồi.”

“À đúng rồi, hôm qua bọn ông mới biểu diễn ra mắt fans đúng không?” Tần hoàng đế thấy Kỳ Tuân thì nhớ tới một chuyện, thuận miệng nói: “Hình như Lâm Viên cũng tới đấy, ông có thấy cậu ta không?”

Kỳ Tuân sửng sốt.

Lâm Viên cũng là một thành viên của ban nhạc trước kia.

Lâm Viên cũng chính là thành viên đưa ra đề nghị muốn ra mắt, Kỳ Tuân thì không muốn, bởi vì ý kiến không hợp cộng thêm có ý định muốn ra nước ngoài du học nên liền dứt khoát rời khỏi ban nhạc. Sau khi Kỳ Tuân đi rồi, Chu Dao cảm thấy ở trong ban nhạc cũng không có ý nghĩa nên cũng rời nhóm.



Nghe nói sau đó ban nhạc kết nạp thêm một thành viên rồi tham gia một chương trình tuyển chọn âm nhạc. Chương trình đó Kỳ Tuân không quá quan tâm, chỉ nhớ là bọn họ rớt ở vòng bán kết nhưng ban nhạc cũng đã nổi tiếng, có lẽ sau đó đã ký hợp đồng với công ty giải trí.

Chỉ là khi chính thức ra mắt, anh trai Tần Ngọc Viện cũng không có mặt, thành viên ban đầu của ban nhạc chỉ còn lại hai người, chỉ có thể kết nạp thêm hai người mới.

Trong quá trình này xảy ra chuyện gì, Kỳ Tuân không biết, chỉ là anh có chút hiểu về người đàn ông ở trước mặt, anh biết đối phương cũng không phải người thích theo đuổi danh lợi trong giới giải trí, vì thế cuối cùng chọn lựa rời khỏi ban nhạc cũng là điều dễ hiểu.

Kỳ Tuân nghĩ lại ngày hôm qua rồi nói: “Tôi không gặp cậu ta.”

“Vậy sao?” Tần hoàng đế cũng không quá để ý nói: “Mấy hôm trước cậu ta có hỏi tôi là muốn đi không, nhưng gần đây tôi bận quá, thật sự không có thời gian, cậu ta nói mình giành được một vé nên sẽ tới. Chắc có chuyện nên không tới được.”

Kỳ Tuân mà không quá để tâm.

Sau khi logout, thấy Nhạc Hàm vẫn còn thở phì phò nhìn mình chằm chằm, Kỳ Tuân bật cười.

“Sao thế, sao lại trừng mắt với anh như vậy?” Kỳ Tuân sáp tới.

“Lần sau anh đừng có làm vậy nữa!” Nhạc Hàm lên án.

Kỳ Tuân cười cười, không để Nhạc Hàm làm nhảm nhiều đã xoay người đè lên, rất nhanh ở trong phòng chỉ còn lại tiếng lầm bầm yếu ớt và tiếng hôn thân mật.

Sau khi rời giường, Kỳ Tuân gọi thức ăn ngoài, Nhạc Hàm thì vuốt Thùng Cơm, cho nó ăn.

Không bao lâu sau thì mẹ Nhạc Hàm gọi tới, hỏi khi nào cậu về.

Nghĩ tới mặt mình, Nhạc Hàm không khỏi thở dài, không biết nên giải thích thế nào. Nói dối? Nếu không nói suôn thì có lẽ ba mẹ sẽ tìm Triệu Nhất Phi hỏi chuyện mất— dù sao thì hôm qua cậu đã nói mình tới tìm Triệu Nhất Phi chơi.

Thấy thế nào cũng không có đường giấu giếm, chỉ có thể thành thật khai báo… nghĩ lại chuyện tối qua, tâm tình Nhạc Hàm không khỏi suy sụp.

Kỳ Tuân thấy vậy liền hỏi: “Hay là anh về cùng với em nha?”

Nhạc Hàm kinh hoảng: “Nhanh vậy á? !”

Nhanh vậy đã về nhà rồi sao? !

Kỳ Tuân suy nghĩ một chút rồi nói: “Ba mẹ em cũng biết chuyện xu hướng tính dục của em rồi, anh cùng em về nhà giải thích chuyện hôm qua cũng không sao, huống chi…”

Anh cười ôn hòa: “Chỉ là quen bạn trai thôi mà, không phải là chuyện rất bình thường à, không cần phải giấu.”

Tối hôm qua anh dụ Nhạc Hàm về nhà cũng vì muốn trấn an đối phương, vì thế mới không chịu thả người về. Xảy ra chuyện này, Nhạc Hàm muốn giải thích với ba mẹ cũng khá khó khăn, bản thân lại vừa kích động một phen nên Kỳ Tuân hi vọng để Nhạc Hàm có một khoảng thời gian để bình tĩnh lại. Anh cũng muốn được bồi bên cạnh Nhạc Hàm.

Anh không biết khi đó Nhạc Hàm có cần mình hay không nên anh tự chủ trương, nhưng không quản thế nào, tới hôm nay thì Nhạc Hàm thật sự đã chân chính bình ổn lại, Kỳ Tuân liền muốn bồi Nhạc Hàm về nhà giải thích mọi chuyện rõ ràng.

Nhạc Hàm nghe vậy, nhìn nhìn Kỳ Tuân, trong lòng có chút hài lòng.

Nhạc Hàm không chống cự nổi cám dỗ ngọt ngào, nghĩ một chút liền ngượng ngùng gật đầu.

Kỳ Tuân suy nghĩ, đợi chốc nữa tới nhà Nhạc Hàm, đầu tiên là giải thích chuyện xảy ra. Quá trình kỳ thực rất dễ, nhưng Kỳ Tuân không muốn cha mẹ Nhạc Hàm lo lắng nên có vài lời anh muốn nói với bọn họ. Xét về khía cạnh khác, từ thái độ của cha mẹ Nhạc Hàm ở thời cấp ba, Nhạc Hàm không đoán được khi biết chuyện này hai vị sẽ tức giận hay khổ sở nhiều hơn, liệu có quay đầu với vấn đề xu hướng tính dục hay không. Không quản thế nào, trực giác mách bảo Kỳ Tuân là nếu thả cho Nhạc Hàm về nhà một mình thì tâm tình mà anh khó khăn lắm mới trấn an được của Oa này sẽ lại kém đi.

Lên kế hoạch sẵn mọi thứ, Kỳ Tuân cảm thấy khá là ok.

Lúc Kỳ Tuân vào nhà vệ sinh, Nhạc Hàm đã gọi điện cho mẹ mình, thực ngọt ngào nói: “Mẹ, chốc nữa con… ừm, con dẫn bạn trai về, he he!”

Mẹ Nhạc khϊếp sợ, im lặng vài giây mới hoảng hốt hỏi: “Bạn, bạn trai hả? Con quen bạn trai hả?”

“Dạ, đúng rồi.” Giọng nói của Nhạc Hàm ngọt như mật: “Báo trước cho mẹ biết á, bọn con ăn sáng xong sẽ về!”

“À, được, được! Mẹ biết rồi.” Giọng nói của mẹ Nhạc trở nên khẩn trương.

Nhạc Hàm cúp điện thoại.

Bởi vì quá vui vẻ nên Nhạc Hàm đã quên đi lo lắng và suy sụp khi nghĩ tới chuyện phải giải thích khi về nhà, chỉ biết cười khúc khích, cười mãi không thôi.

Ăn sáng xong, Kỳ Tuân lái xe chở Nhạc Hàm về nhà, hai người không hề cảm thấy dáng vẻ của mình hiện giờ có gì không đúng, sau một tiếng đồng hồ đi xe, Nhạc Hàm đứng trước cửa nhà.

Cha mẹ nghe nói Nhạc Hàm muốn dẫn bạn trai về nhà thì vẫn luôn có chút khẩn trương, nghe thấy tiếng mở cửa thì vội vàng ra đón.

“Không biết bạn trai Hàm Hàm thế nào.” Mẹ Nhạc thấp thỏm.

Ba Nhạc híp mắt: “Thằng ranh con này hôm qua còn nói với chúng ta là ở nhà Triệu Nhất Phi, rõ là gạt người mà!”

Mẹ Nhạc: “Đã là thời nào rồi, hơn nữa còn là hai đứa bé trai, có sao đâu mà!”

“Không thể nói vậy được.” Ba Nhạc lầu bầm: “Thằng nhóc kia chỉ là một đứa ngốc.”

Đợi đến khi cửa mở ra, hai người nhìn sang, chỉ thấy con trai mình và một người đàn ông trẻ đứng cạnh nhau.

Người kia cao lớn tuấn mỹ hơn cả đám ngôi sao giới giải trí thường thấy.

Mà con trai mình thì ngượng ngùng nhếch miệng cười khúc khích, mặt mũi bầm dập.

Cha mẹ Nhạc Hàm: “…”

Trong đầu mẹ Nhạc lóe lên mấy bản tin xã hội, không khỏi thất thanh la lên: “Đứa ngốc! !”
« Chương TrướcChương Tiếp »