- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hãn Tướng Lầu Bốn
- Chương 7
Hãn Tướng Lầu Bốn
Chương 7
Khi Vệ Ốc Khốc lái xe về nhà đã là 11 giờ đêm, hắn cho xe vào gara khi, cũng không nghĩ rằng hắn liên tục một tuần không trở về nhà, không biết ở nhà có cái gì thay đổi cho đến hắn xuống xe đi qua đình viện hướng cánh cửa, nhìn đèn chiếu lên trên bóng cây, phát hiện chính sân vườn của nhà mình có sự thay đổi.
images
images
Vệ Ốc Khốc kinh ngạc nhìn nàng, bị phản ứng của nàng làm hoảng sợ. Hắn cất bật lửa, hay tay trong bóng tối, định nắm lấy tay nàng, ngăn cản nàng tay đang loạn xạ.
” Tiểu Khiết! Tiểu Khiết! Tiểu Khiết!” Hắn kêu lớn tiếng gọi nàng ba lượt
” Em nghe thấy anh nói chuyện không ?Anh là Vệ Ốc Khốc, Vệ Ốc Khốc. Nghe thấy không ?”
Nàng cũng không trả lời hắn, nhưng hắn thấy nàng dần dần vững vàng xuống ,hơi thở dịu lại biết nàng nghe thấy.Thấy nàng tỉnh táo lại, hắn lập tức buông tay nàng ra, dù sao nam nữ thụ thụ bất thân. Nhưng vừa buông tay thì nàng lại nắm chặt cánh tay hắn, không chịu buông. Hắn trong bóng đêm nhăn mày.
” Em làm sao vậy, gặp ác mộng sao?” Hắn ôn nhu hỏi, biết sự tình tuyệt không đơn giản là ác mộng.
” Vâng.”
Nghe nàng ngắn gọn trả lời biết nàng không muốn nhiều lời, nhưng hắn lại muốn biết cái gì đó?
” Là ác mộng ?, em có thể kể cho anh nghe được không ?” Hắn quan tâm hỏi.
Nàng trầm mặc hồi lâu hắn nghĩ nàng sẽ không nói,đột nhiên nhẹ giọng mở miệng nói
” Có gián, và con chuột nữa.” Nàng nói ra này bốn chữ này, thân thể lại run rẩy.
Con gián? Con chuột? Đây là Vệ Ốc Khốc không nghĩ mình nghe được câu trả lời như vậy.
” Anh bây giờ mới biết em sợ gián, và chuột.” Hắn kinh ngạc nói, nghĩ đến hành động kì quái của nàng.
” Em mơ thấy chúng nó chạy đến trên người em sao?”
Nàng run run không có trả lời hai tay nắm hắn chặt thêm. Hắn lại càng muốn biết rõ nguyên nhân tại sao nàng lại khϊếp sợ đến nhường này.Nhưng trời sắp sáng rồi…
” Đến đây, nằm xuống, anh giúp em đắp chăn. Tuy rằng bây giờ là đầu thu, nhưng em ngồi ở đó lâu như vậy sẽ bị cảm mạo.” Hắn ôn nhu nói, sau đó hơi chút dùng sức đem nàng lên nhưng…
” Không !” Nàng lập tức cả kinh kêu lên, hai tay trong bóng đêm nháy mắt lại bắt lấy tay hắn.
” Tiểu Khiết?” Nàng phản ứng dị làm cho hắn thấy lạ.
” Đừng đi, ở đây với em!” Nàng giọng nói dầy hoảng sợ cầu xin.
Thấy vậy, hắn rất kinh ngạc.
” Tiểu Khiết?” Nàng có biết mình đang nói cái gì không ? Ở đây ?
” Em sợ bóng tối.”Taynàng nắm chặt hắn, run run cầu xin, sau đó chậm rãi mở miệng
” Khi ở trong tổ chức lý, nếu đứa nhỏ đó nếu không đạt yêu cầu sẽ bị giam vào 1 căn hầm tối xử phạt. Đó là một nơi không có ánh sáng, chỉ cóchuột cùng gián chung quanh tối tăm, bẩn thỉu. Em bị nhốt ở đó. Có một lần em bị nhốt tại nơi đó đã lâu, rất mệt mỏi, bất tri bất giác ngồi xuống ngủ, sau đó chúng nó liền đi đến cắn em, em không ngừng thét chói tai, không ngừng kêu gào, vậy àm bọn gián đó, chuột đó cứ bám lấy em, em không thể thoát khỏi chúng. “
” Thôi, em đừng nữa nói.” Giọng nói nàng run run , sợ hãi làm cho hắn không đành lòng.
” Em biết, có người từng bị nhốt ở đó cho đến chết, em nghĩ mình bị nhốt ở đây… có lẽ cũng sẽ…. Đó như là một cơn ác mộng……”
” Em khi đó mấy tuổi?”
Nàng trầm mặc một hồi lâu, giống như đang suy nghĩ tìm kiếm đáp án.
” Sáu hay bảy tuổi thì phải, em không nhớ rõ.” Nàng rốt cục mở miệng trả lời
” Em chỉ nhớ mãi cho đến em 13 tuổi tổ chức phát hiện em có khả năng đặc biệt, mới không nhốt em nữa .”
” Là gì?”
” Em có khả năng với những máy móc nhỏ, tháo lắp camera, máy theo dõi, nghe trộm….
Cho nên nàng mới nói với hắn không tự tay gϊếŧ người nhưng lại hại chết rất nhiều người. Nàng chỉ có cái danh sát thủ….
” Cha mẹ của em đâu?” Hắn nhẹ giọng hỏi.
” Không biết. Em cũng không biết họ ở đâu ?”
Giọng nói của nàng có chút tiếng nuối, trống rỗng vô hồn.
” Em chưa từng nghĩ cách chạy trốn khỏi cái tổ chức này sao?”
” Bỏ chạy chỗ nào?” Nàng tựa hồ cười nhạo một tiếng
” Em đã nhìn thấy rất nhiều cái xác của những người chạy trốn không thành, nhìn thế làm gì còn ai có đủ dũng cảm để bỏ chạy.NHưng em có thể tránh bom”
Vệ Ốc nghe vậy, lông tơ dựng đứng. hắn thấy 2 cái xương sườn của mình đang lên tiếng
” Em tránh được?” Hắn lấy thanh âm áp lực hỏi.
” Đúng vậy.”
” Nhưng họ không đến gϊếŧ em diệt khẩu.”
” Bởi vì có người đã cứu em, hắn nói chỉ cần sống sẽ có hy vọng.”
” Hắn? Đây là nguyên nhân em bảo vệ, không nói ra ?”
” Hắn, bọn họ.” Nàng đã muốn không nhớ rõ chính mình đã được cứu vài lần, chỉ biết là
” Tuy rằng bọn họ không phải người tốt, nhưng đối ta mà nói thì không hẳn là người xấu.”
Vệ Ốc Khốc đột nhiên trầm mặc, nguyên lai đây mới là lí do nàng kiên trì không. Không phải ý nghĩ phản bội tổ chức, mà là không nghĩ liên luỵ những người đã cứu mình.
” Em có từng nghĩ tới, nếu tổ chức kia tan rã mới là cứu bọn họ không?” Hắn trong bóng đêm thong thả nói.
Nàng trầm mặc không có lên tiếng trả lời.
” Tiểu Khiết?”
” Không nên ép em.”
” Anh cũng không phải đang ép em, chính là hy vọng em có thể đổi góc độ suy nghĩ một chút mà thôi.” Hắn lấy trầm thấp ôn hòa nói
” Có lẽ bọn họ và em đều giống nhau cũng không muốn gϊếŧ người, mà là bất đắc dĩ, bị ép. Em là người duy nhất cho bọn họ thoát ly khỏi đau khổ, chỉ cần giúp đỡ cảnh sát …. “
” Không được!” Nàng đột nhiên lớn tiếng kêu lên, như là tự nhắc nhở chính mình tuyệt đối không thể bị hắn thuyết phục.
” Tiểu Khiết, chỉ cần em giúp cảnh sát là có thể lập công chuộc tội ” Vệ Ốc Khốc không buông tay tiếp tục.
” Anh muốn tôi bán bạn cầu vinh?” Nàng lại lần nữa cắt lời hắn, thanh âm tràn ngập khϊếp sợ cùng khó có thể tin, tay đang nắm tay hắn, buông ra.
” không phải bán bạn cầu vinh.” Lúc này hắn đổi giọng gắt gao bắt lấy tay nàng.
” Lợi dụng người khác đổi lấy tự do chính mình không phải bán bạn cầu vinh, là cái gì?” Nàng trong bóng đêm dùng sức bỏ tay hắn ra, nhưng hắn cũng không buông tay, ngược lại đem nàng siết chặt.
” Hảo, cho dù đây là bán bạn cầu vinh lại thì như thế nào, là em nói, bọn họ không phải người tốt!” Hắn lấy nhẫn nại nói, không hiểu chính nàng đều khó bảo toàn mạng sống, vì sao còn suy nghĩ cho người khác, hơn nữa đó là những người xấu
” Nhưng bọn hắn cũng là bằng hữu của tôi!”
” Em không có bạn bè khác sao ? “
Nàng bỗng nhiên phát ra một tiếng tự giễu cười nhạo.
” Xin hỏi một cái tội ác tày trời, ai hội nguyện ý trở thành bạn tôi, hay người thân của tôi “
” Anh!” Hắn kích động lớn tiếng đáp, lập tức ý thức được chính mình quá mức kích động, vội vàng sửa lấy bình tĩnh nói:
” Anh đồng ý, cho dù em có phạm tội ác tày trời đi chăng nữa.”
Trong phòng im ắng. Vệ Ốc Khốc có chút ảo não, không biết chính mình nói cái gì. Tuy rằng hắn biết mình chính là ăn ngay nói thật mà thôi, nhưng sao hắn lại nóng vội như vậy, thật là bất đồng mà. Thấy mình vẫn nắm tay của nàng, hắn buông ra, đứng lên
” Đừng đi.” Nàng mở miệng kêu lên.
” Anh đi ra bên ngoài lấy đèn pin.” Hắn trấn an nàng nói, nhưng mới quay người lại liền nghe thấy tiếng nàng nhảy xuống giường, tiếp theo liền cảm giác được nàng từ phía sau gắt gao ôm lấy hắn.
” Xin anh đừng đi !!!”
Hắn nhất thời cả người cứng ngắc, đầu trống rỗng.
” Đừng đi.” Nàng còn nói lại một lần.
Hắn cảm giác được nàng từ phía sau ôm lấy ngực hắn, rồi 2 tay đặt lên vai hắn.
” Tiểu, Tiểu Khiết?” Hắn đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô đứng lên.
” Lời anh vừa mới nói là thật sao?” Nàng mở miệng nhỏ giọng hỏi.
” Cái gì?” Hắn đầu vẫn là trống rỗng, tự hỏi. Nàng dựa vào hắn quá gần, hắn có thể cảm giác được khi nàng thở, hơi thở ấm áp làm hắn buông lỏng phòng vệ
” Anh vừa mới nói cho em làm người thân, là bạn bè của anh, là thật sao?”
Hắn liều mình đang tập trung , khôngbiết nàng đang nói cái gì.
” Đương nhiên là thật.” Hắn trả lời nàng, thanh âm trầm thấp khàn khàn.
Hắn thấy giọng nói mình đã khác, còn tim hắn nữa, đập dị thường, cả người nóng lên, hắn thấy không ổn rồi.
” Tiểu Khiết……”
Hắn định thần, thử suy nghĩ nói nàng cái gì đó, tỷ như bọn họ có thể hay không quá gần nhau ? Hoặc là tay nàng có thể buông hắn ra không ? Nhưng hắn chẳng kịp nói gì, nàng đã hôn hắn.
Vệ Ốc Khốc khϊếp sợ, đầu hỗn loạn.
” Em đang làm gì vậy ?” Hắn tách nàng ra, nghiêm khắc hỏi.
Xung quanh tối quá,nên hắn không nhìn rõ biểu tình của nàng là gì, chỉ thấy mạch máu của hắn đang chyaj rất bất thường, tim hắn đập rất nhanh.Trời ạ hắn không thể ở trong này được, rất khó chịu….Tâm trí hoảng loạn, hắn đi, tìm hướng cửa nhưng vẫn nghe thấy tiếng khóc, làm cho hắn không đành lòng đứng lại
” Không cần đi……”
Giọng nói của nàng giống như rất bi thương thống khổ, nói rất nhỏ nhưng càng làm cho lòng người đau, không đành lòng.
Vệ Ốc Khốc 2 chân không thể đi nổi. Cơ thể phản ứng. nhưng lí trí thét vào tai hắn. thúc giục nên nhanh rời khỏi nơi này, nếu không sẽ hối hận. Nhưng 2 chân hắn lại chạy đến bên nàng, ôm nàng vào lòng như giữ 1 bảo bối. 2 người bọn họ ôm hơi ấm của nhau cả đêm. Trong lòng thực ấm áp, rất ấm.
Hắn rốt cục chính mình thừa nhận, hắn đối của nàng không hẳn là cảm tình, cũng không phải thương hại, hắn đã muốn yêu thương nàng.
Cốc….cốc….
” Mời vào.”
Cửa mở ra, William cục trưởng đang ngồi ở bàn làm việc ngẩng đầu lên, chỉ thấy Vệ Ốc vẻ mặt nghiêm túc tiêu sái đứng đó. Hắn đứng ở cạnh cửa nhìn ông, trong mắt như đã có quyết định của mình.
” Có chuyện gì?” Hắn hỏi nói, trong lòng lại tràn ngập tò mò, hắn rất ít khi nhìn thấy cháu lộ ra vẻ mặt thận trọng này.
” Cháu nghĩ muốn nói chuyện với cậu về chuyện của Tiểu Khiết.”
” Tiểu Khiết?” William cục trưởng sửng sốt, nhíu mày.
” Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, là nữ nhân bị tình nghi kia đó hả ? .”
” Cô không phải người bị tình nghi.”
” Như vậy chính là tội phạm sao ? ” William cục trưởng cứng rắn nói. Thì ra nó muốn nói là chuyện này.
Vệ Ốc Khốc nháy mắt cắn chặt răng, sau đó bức chính mình tỉnh táo lại.
” Đã qua hai tháng, nhưng là nàng ngay cả một chút dấu hiệu khôi phục trí nhớ đều không có, cách sống cũng rất tầm thường nếu có thể, ta hy vọng về chuyện của nàng có thể như vậy quên đi, để cho nàng như vậy bình tĩnh sống cả đời.” Hắn còn thật sự nhìn hắn nói.
” Vậy ta phải nói như nào với những người bị cô ta gϊếŧ hại ? ” William cục trưởng mặt không thay đổi nói.
” Cô ấy không có gϊếŧ người .” Hắn giọng chắc nịch nói, phản bác cậu muốn gán tội cho người khác.
” Chấu làm sao mà biết nàng không phải ?”
” Ở chung 2 tháng, bản tính của nàng thiện lương nên….”
” Bản tính thiện lương nhân thì nhất định sẽ không phạm pháp sao?” William cục trưởng hỏi hắn.
” Cô sẽ không!”
” Vậy cháu muốn giải thích như thế nào khi đó cô ta mang theo súng ống đạn dược xuất hiện ở ở đó ?”
Vệ Ốc Khốc đột nhiên cảm thấy khó thở , á khẩu không trả lời được.
Nhìn hắn, William cục trưởng phát ra một tiếng thở dài.
” Ốc Khốc, cháu làm cho ta thực thất vọng, nếu cháu còn nghĩ như vậy, không còn cách nào khác ta sẽ phái người khác thực hiện nhiệm vụ này. “
” Tự hỏi mình ư ?” Vệ Ốc Khốc nhìn hắn, nhịn không được cười nhạo .
” Trên thực tế cậu đã sớm làm như vậy, không phải sao? Không phiền toái cục trưởng đại nhân đón đầu phía trước hay sao, muốn đổi bảo mẫu?”
Hắn giọng điệu châm chọc làm cho William cục trưởng nhíu mày.
” Ta còn chưa quyết định định thay đổi người tiếp nhận nhiệm vụ này.”
” Dù sao chuyện này sẽ cảy ra sớm hay muộn mà thôi, không phải sao?” Hắn không chút cảm kích nói, sau đó đi ra cửa, cũng không thèm quay đầu lại.
Vệ Ốc Khốc trầm mặt đi ra ngoài cục cảnh sát, cầm điện thoại, nhấn 1 dãy số.
” Là tôi. Có thể giúp tôi 1 chuyện này được không ? …Hảo… ta đã biết. Buổi tối gặp ở chỗ cũ.”
Tắt điện thoại, hắn nhìn tư lự suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn trời, những ánh mấy cao kia…Rốt cục, hắn vẫn là phải tiễn nàng ấy đi.
Hắn đương nhiên biết mình làm như vậy sẽ có hậu quả gì, nhưng là cho dù hắn sẽ bị cách chức, thảm chí bị tòa án hỏi thăm, bị kết tội, hắn vẫn là không có cách nào trơ mắt nhìn nàng bị vào nhà giam không có lối về. Nàng rất sợ tối, nếu bị giam như vậy nàng sao chịu nổi ?
Sai lầm của hắn là yêu thương nàng, nhưng hắn không hối hận. Nàng đáng giá !
Tuy rằng nàng từng đã làm sai nhiều chuyện, nhưng tất cả đều là bất đắc dĩ không thể trách nàng, hơn nữa quan trọng nhất là nàng cũng không có trực tiếp gϊếŧ người, cũng không có ý niệm hại người trong đầu. Một khi đã như vậy, vì sao phải bắt nàng cúi đầu nhận tội, nhận hình phạt ?
Cho nên, hắn nhất định phải cứu nàng, nhất định phải đem nàng bình an đi khỏi nơi này, nhất định!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hãn Tướng Lầu Bốn
- Chương 7