Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hãn Tướng Lầu Bốn

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
” Vì sao không gọi tôi?”

Thanh âm đột nhiên thình lình xuất hiện làm cho Vệ Ốc Khốc ngẩng đầu lên, hắn nhìn nàng một cái, lại cúi đầu nhìn nhìn cánh tay mình đang tự xử lý miệng vết thương, sau đó mới lấy giọng điệu áy náy nói:

” Tôi làm phiền đến cô ư ? Thực xin lỗi.”

Lâm Tuyết Nhan không nhúc nhích đứng ở tại chỗ một hồi lâu, mới đẩy cửa ra đi vào phòng bếp, trầm mặc không nói giúp hắn băng bó vết thương.

” Loại này vết thương nhỏ này kỳ thật tôi có thể tự mình xử lí được.” Hắn nhìn nàng nói, nhưng nàng không có lên tiếng trả lời.

” Cô là chưa ngủ hay là bị tôi đánh thức ?” Hắn hỏi.

Nàng vẫn im lặng.

” Cô như thế nào mà không nói chuyện? Cô giận sao?”

Nàng vẫn như cũ không có mở miệng, đến một lúc lâu sau, nàng giúp hắn băng bó cho cánh tay bị thương thật tốt, mới ngẩng đầu lên nhìn hắn.

” Tôi vì sao phải tức giận?” Mặt nàng không chút thay đổi hỏi hắn.

” Tôi không biết, nhưng mà thật sự cô đang tức giận, không phải sao?” Hắn nhìn nàng nhếch môi, nhìn con ngươi tức giận mà trở nên lòe lòe sáng lên.

” Tôi không có giận.” Nàng xoay người làm động tác thu thập thuốc nằm rải rác trên sàn nhà, đem từng thứ một sắp xếp lại rồi xếp vào hộp cứu thương.

Nàng rõ ràng đều nói không có, cho dù hắn làm bộ như không có việc gì , nhưng là hắn cũng không biết chính mình đến tột cùng là đang xảy ra chuyện gì, đột nhiên trong lúc đó có một loại xúc động muốn truy hỏi kỹ càng sự việc .

” Nhưng tôi cảm thấy cô đang tức giận?”

Nàng lại lại lâm vào trầm mặc, thẳng đến khi thu thập gạt, đem hộp cứu thương đóng lại.

“Thời gian cũng đã muộn, anh sớm nghỉ ngơi đi, tôi cũng đi ngủ, ngủ ngon.” Nói xong, nàng cầm hộp cứu thương xoay người bước đi.

” Đợi một chút.” tay Vệ ốc Khốc đột nhiên giữ chặt tay nàng.

Lâm Tuyết Nhan dừng lại cước bộ, ánh mắt nhìn về phía bàn tay to của hắn đang chộp lấy tay của mình, sau đó mới di chuyển ánh nhìn từ cánh tay cường tráng của hắn lên trên mặt hắn.

” Còn có chuyện gì sao?” Nàng hỏi.

” Tôi chỉ là muốn biết cô vì sao tức giận mà thôi.”

” Tôi đã nói, tôi không có ở tức giận.”

” Cô nói dối.” Hắn nói,

” Vì sao cô tức giận?” Hắn kiên trì hỏi.

Nếu hắn kiên trì nhất định phải biết được đáp án, nàng liền cho hắn một đáp án.

” Bởi vì anh làm phiền giấc ngủ của tôi.”

” Trừ bỏ lúc lấy hộp cứu thương lỡ tay rơi gây ra một tiếng động nhỏ, tôi không có phát ra tiệng động gì đâu ? ” Hắn hoài nghi nhìn nàng nói

” Tôi trả lời xong vấn đề của anh, anh có thể buông tay chứ ?”

” Tôi không tin cô là bởi vì bị tôi đánh thức mà tức giận.” Hắn có chút đăm chiêu nhìn nàng, thong thả lắc đầu.

” Lúc trước tôi từng bởi vì đói bụng mà không ngủ được liền dậy kiếm chút gì ăn có đánh thức cô vài lần, nhưng cô còn cũng không có tức giận.”

” Hôm nay tâm trạng tôi không tốt được chưa ?”

” Tâm trạng không tốt ?” Vẻ mặt của hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn nữa tràn ngập quan tâm.

” Hôm nay tôi không ở nhà, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không ?”

Nàng đột nhiên hít vào một hơi, thiếu chút nữa sẽ kiềm chế không được nhìn hắn xúc động gào thét hỏi hắn rốt cuộc muốn như thế nào?

” Không có, bởi vì tôi đang trong thời kỳ sinh lý (nguyện san ghé thăm ạ) nên có thể chứ?” Nàng đến mức không kiên nhẫn nhìn hắn nói.

” Tôi rất muốn ngủ, có thể mời anh buông tay cho tôi về phòng ngủ chứ?”

” Tôi chỉ là muốn biết vì sao cô tức giận mà thôi, vì sao cô không chịu nói cho tôi biết ?” Hắn trầm mặc nhìn nàng trong chốc lát, bỗng nhiên lấy giọng điệu đau lòng nói:

” Trước kia Tô San có chuyện cái gì cũng không chịu nói.”

Lâm Tuyết Nhan sợ run, không nghĩ tới hắn hội đột nhiên nhắc tới cùng hắn chuyện bạn gái cũ.

Hắn đột nhiên buông tay nàng ra .

” Thực xin lỗi, tôi cũng không biết chính mình là chuyện gì xảy ra, tôi……” Hắn muốn nói lại thôi lắc lắc đầu, sau đó hít sâu một hơi, đột nhiên sửa lấy lễ phép mới giọng điệu đối nàng nói:

” Cám ơn cô đã giúp tôi băng bó vết thương, ngủ ngon.”

Đối mặt với sự thay đổi chớp nhoáng của hắn, bỗng nhiên nàng có loại cảm giác đau lòng, mất mát. Nhưng là trong lòng nàng cái loại cảm giác mạc danh kỳ diệu (chẳng biết tại sao) lại như thế nào đuổi cũng không đi, ngược lại giống một tảng đá lớn đặt ở nơi đó, làm cho nàng cảm thấy phi thường không thoải mái, còn có một loại xúc động nữa không hề thoải mái chút nào.

Nàng đột nhiên dừng lại cước bộ đứng ở ngoài cửa phòng bếp, sau đó quay đầu nhìn hắn.

” Tôi không biết cô ấy vì sao không chịu nói với anh, nhưng mà tôi không nói không phải là giận anh, mà là tôi giận chính mình.”

Nàng thốt ra lời nói nhất thời nói 1 hồi. ( L : như kiểu bức xúc dồn nén ấy nhỉ)

” Ở nơi này mấy ngày nay, từ lúc tôi chào đời tới nay đây là những ngày hạnh phúc nhất tuy rằng tôi biết chính mình sớm hay muộn có một ngày sẽ bị anh đưa vào nhà giam, nhưng tôi còn rất cảm tạ anh đã cho tôi có được 1 khoảng thời gian tự do hạnh phúc này. Tôi rất muốn báo đáp anh, cũng biết chỉ có nói cho anh biết hết câu trả lời mà anh muốn biết mới là báo đáp tốt nhất, nhưng mà tôi lại không thể. Việc duy nhất tôi có thể làm chỉ có là giúp anh quản lý, dọn dẹp nơi ở này, ở trong căn nhà này của anh, mặc kệ là làm ba bữa cơm, quét tước, giặt quần áo, thậm chí là khi anh bị thương cũng có trách nhiệm giúp anh thay băng, đổi thuốc. Tôi là nghĩ như vậy, nhưng tôi tựa hồ quá mức chỉ toàn làm theo ý mình. Thân là một hung thủ gϊếŧ người, anh khoan dung đồng ý cho tôi ở lại dưới cùng một mái nhà với anh, tôi lại dựa vào cái gì hy vọng anh có thể biết hy vọng của tôi chứ ? Sở dĩ tôi tức giận, chính là giận chính bản thân mình thế nhưng có người si nói mộng (người say nói chuyện không tưởng) ý niệm trong đầu mà thôi, cũng không phải ở đối với anh tức giận, nếu khiến cho anh sinh ra hiểu lầm tôi thật có lỗi. Tôi muốn nói chính là những lời này đó, ngủ ngon.”

Nàng nói xong nhìn hắn tầm mắt nhẹ nhàng chớp xuống , xoay người bước đi.

” Tiểu Khiết!” Vệ Ốc Khốc đột nhiên gọi nàng.

Nàng dừng lại cước bộ, nhưng không quay đầu lại.

” Tôi thật có lỗi.” Hắn nói.

Thật có lỗi cái gì ? Thật có lỗi hắn vẫn phải đem nàng đưa vào nhà giam, vẫn là thật có lỗi hắn không thể thực hiện ước vọng của nàng , hay là thật có lỗi khi hắn làm cho nàng có người si nói mộng ý niệm trong đầu đâu? Lâm Tuyết Nhan chua sót ở trong lòng, lại bình tĩnh mở miện

” Anh không cần nói với tôi thật có lỗi, người nên thật có lỗi là tôi mới đúng.” Nói xong, nàng lại lần nữa rời đi.

Không giống với…

Nhìn bóng dáng nàng rời đi, trong lòng Vệ Ốc Khốc đột nhiên vang lên một dòng suy nghĩ như vậy . Nàng cùng Tô San phản ứng hoàn toàn bất đồng, tuy rằng giống nhau đều là tức giận, nhưng mà lý do tức giận cũng không giống nhau. Nhưng mà vì sao hắn lại nghĩ đến là nàng vì hắn làm cho chính mình bị thương mà tức giận đâu? Hoặc là giận vì hắn bị thương không nói, còn tự mình lén lút sát trùng vết thương, tự băng bó, hủy diệt chứng cứ? Hắn vì sao cần phải lo lắng như vậy chứ?

Trong lòng đột nhiên có loại ý tưởng hoài nghi không xác định chợt lóe mà qua, làm cho hắn cả người cứng đờ, tiếp theo dùng sức lắc lắc đầu.

Hắn quay đầu nhìn phóng tầm mắt có thể đạt được bốn phía, chỗ này, tròn căn phòng ở mỗi một cái góc đều có bóng dáng Tô San , dù sao nàng cũng ở trong này gần hai năm thời gian, sẽ có bóng dáng của nàng cũng là tự nhiên.

Hắn nhất định là đã đem Tiểu Khiết trở thành Tô San!

Đột nhiên mở miệng hít một ngụm khí lớn, lại dùng lực thở ra, hắn đi ra phòng bếp, tắt đèn bếp, đem đầu xe chạy không trực tiếp đi lên lầu ba.

Nên ngủ, dù sao ngày hôm nay cũng không có chuyện gì, ngày mai còn có công việc cần giải quyết.

Bác sĩ Dương của phòng khám nghiệm tử thi. Đem những tấm ảnh chụp được tại hiện trường vụ án cho vào máy chiếu chiếu lên màn hình Vệ Ốc Khốc đem những điểm mà hắn thấy đáng ngờ ra nói cho bác sĩ Dương biết.

Kỳ thật đó cũng là những điểm bác sĩ Dương viết vào trong báo cáo, về xem lại hồ sơ, nhưng là đã qua một tháng, cảnh sát vụ án không thể theo những dấu vết này để đưa vụ án tiến lên thêm một bậc, cho nên cấp trên mới đem vụ án này giao cho hắn khi vừa được phục chức để hắn chịu trách nhiệm phá án.

Vệ cảnh quan năng lực phá án rất giỏi là cảnh sát thì mọi người đều biết, hắn tuy rằng tuổi trẻ nhưng làm từ đầu cho đến cuối đều không có qua loa, hơn nữa phản ứng minh mẫn, luôn có thể nhận thấy được những manh mối nhỏ mà người khác không phát hiện ra, cho nên đối với việc khám nghiệm tử thi rất biết tôn trọng ngươi khác.

“Đây là toàn bộ những gì cậu đã phát hiện được ở hiện trường sao?” bác sĩ Dương đem phim nhựa tạm dừng ở hình ảnh cuối cùng, quay đầu hỏi.

“Có gì sao?” Hắn có chút không yên tâm.

“Cậu thật sự không phát hiện được gì sao?” bác sĩ Dương lộ ra vẻ mặt thắc mắc hỏi, hắn xem những thứ trên phim nhựa mới chỉ được một nửa, liền nhăn mày lộ ra biểu tình đăm chiêu, nói vậy ông ta nhất định đã phát hiện ra điều gì mới đúng.

Vệ Ốc Khốc nhìn hắn hỏi.

“Không, tôi cần thời gian suy nghĩ một chút đã, những bức ảnh kia có thể cho tôi mượn không?”

“Đương nhiên.” bác sĩ Dương gật đầu đem ảnh trong máy lấy ra một ít đưa cho hắn.

“Cám ơn , ngày mai tôi lập tức đem trả lại cho ông.” Vệ Ốc Khốc nhận ảnh xong, đứng dậy nói.

“Không cần gấp, cậu cứ chậm rãi mà xem đi, nếu có phát hiện chỗ nào có cái gì không thích hợp, nhớ rõ nói lại cho tôi.”

” Tôi đã biết, rất cám ơn.”

Rời đi khỏi phòng chiếu, Vệ Ốc Khốc cũng không trực tiếp quay lại văn phòng, mà là đi đến cửa sau cục để hút thuốc.

Hắn cảm thấy chính mình bị điên rồi, như thế nào lại phân tâm khi đang làm việc, đây là việc chưa bao giờ xảy ra, cho dù lúc trước cùng Tô San cãi nhau hoặc chia tay, nhưng khi hắn bắt tay vào làm việc là quên hết thảy, nhập tâm vào trong công việc, nhưng là chuyện gì đang xảy ra? Hắn thế nào vì một cô gái lừa hắn mà phân tâm, hắn rốt cuộc đang bị làm sao?!

Dùng sức hút thuốc, hắn phiền não muốn đánh tan suy nghĩ này, nhưng là vẫn không cam lòng khi chính mình không thể khống chế được.

Chết tiệt, hắn rốt cuộc đang bị làm sao vậy, thế nào lại luôn nghĩ đến lời nói của nàng!

Nàng là tội phạm, hắn đến cuối cùng sẽ đưa nàng vào tù, đây là chuyện đương nhiên, hắn việc gì phải cảm thấy có lỗi, áy náy? Quả thực quá buồn cười!

Dùng sức đem tàn thuốc gạt vào song sắt gỉ loang lổ, đem ném hết khó chịu đi, hắn xoay người trở lại trong cục, chưa trở lại chỗ ngồi đã có đồng sự nói, cục trưởng đang tìm hắn.

Hắn hướng đồng sự gật đầu, lập tức đi đến văn phòng cục trưởng .

Hắn gõ cửa, sau đó đẩy cửa vào.

“Cục trưởng, tìm tôi có việc gì?”

“Đóng cửa lại.”

Hắn gật đầu đóng cửa lại.

“Ngồi đi.” cục trưởng William nói với hắn.

Hắn ngồi xuống, vừa nghĩ xem cậu tìm hắn là vì chuyện gì?

“Thế nào rồi?” William cục trưởng cúi đầu, vừa xử lý công việc vừa hỏi.

“Cái gì thế nào?” Vệ Ốc Khốc buồn cười nhìn cậu. Hỏi không đầu không đuôi như vậy , hắn làm sao mà biết là cậu đang hỏi cái gì?

William cục trưởng nhìn hắn,

“Người đang ở nhà cháu.”

Hắn nhất thời cả người cứng đờ, nhưng chỉ trong nháy mắt khôi phục ngay lại bộ dáng bình thường.

“Tốt lắm, cậu muốn hỏi vấn đề gì?” Hắn thoải mái nói.

“Trí nhớ của cô ấy vẫn chưa khôi phục sao?” William cục trưởng cũng không chú ý tới phản ứng ngắn ngủi của hắn, tiếp tục kí công văn và hỏi.

“Chưa thấy khôi phục lại.” Vệ Ốc Khốc mặt không đổi sắc nói.

“Một chút dấu hiệu khôi phục cũng không có sao?”

“Không ???” Hắn cúi đầu có một chút nhìn chồng ảnh trong tay.

“Theo cháu là không?”

“Cậu nghi ngờ cháu là lừa gạt cậu sao?”

Wiliam cục trường sửng sốt, không nghĩ hắn sẽ phản ứng như thế. Ông buông bút trong tay, đem văn kiện trước mặt tạm thời để sang một bên, sau đó để hai tay trên mắt bàn, đặt cằm lên mười ngón tay đang đan vào nhau, có chút đăm chiêu nhìn thẳng hắn.

“Ta cũng không có ý tứ này, nhưng thật ra suy nghĩ của cháu đã thay đổi rồi?” Hắn hỏi trực tiếp, hai mắt lợi hại quan sát biểu tình trên mặt hắn.

“Suy nghĩ gì cơ?”

“Ta nhớ rõ cháu không bao giờ biện hộ cho cô ta? Đối với việc này này cháu đã thay đổi rồi sao?”

Vệ Ốc Khốc nháy mắt ngậm chặt miệng, không nói một câu.

“Xem ra cháu vẫn còn khăng khăng một mực.” cục trưởng William thở dài nói

Hắn như trước bảo trì trầm mặc.

“Sau hai ngày cháu đi làm trở lại, cô ta có hành động gì không?” cục trưởng William hỏi.

Biết chính mình trốn không thoát, trốn không thoát thì hắn chỉ có thể ra lệnh cho bản thân dùng tinh thần phá án để đối diện với sự việc, không được tạo ra bất kì sơ hở gì.

Nghĩ cũng buồn cười, bởi vì giờ phút này hắn là người bị tình nghi đối mặt là cậu hắn, cục trưởng của hắn, thủ trưởng của hắn, và hắn phải dùng tinh phần phá án để đối mặt với ông, thật sự là rất buồn cười!

“Cũng là không có phản ứng như trước, vẫn giống như thời điểm cháu còn ở nhà, vẫn ở nhà giặt quần áo, nấu cơm, làm việc nhà.” Hắn bình tĩnh trả lời.

“Không có dấu hiệu gì là muốn chạy trốn sao?”

“Không có.”

“Cháu không có ở nhà, cháu làm thế nào biết không có?”

“Cục trưởng! Cậu đã quên cô ta mất đi trí nhớ, căn bản không chỗ để đi sao?”

“Có lẽ cô ta đã khôi phục trí nhớ.”

“Nếu khôi phục, cô ấy làm sao còn tiếp tục ở lại, cháu không có trói chặt tay chân cô ấy, cũng không phái người giám sát cô ấy.”

“Cháu không có, nhưng ta có.”

“Cái gì?” Vệ Ốc Khốc không tin được mở to hai mắt,

“Cậu nói cậu có sao?”

“Đúng, ta có.”

Hắn khϊếp sợ không biết nên nói cái gì, hắn không nghĩ tới cậu hắn lại làm việc này. Chẳng lẽ ông không tín nhiệm hắn, cho rằng hắn lại để tội phạm lén trốn mất sao? Nếu thật sự là như vậy, vì sao còn muốn đem Tiểu Khiết giao cho hắn, còn đối hắn nói đây là cái gì nhiệm vụ bí mật? Hắn có cảm giác bị phản bội.

“Bắt đầu từ lúc nào vậy? Cậu ngay từ đầu đã phái người giám thị chúng tôi sao?” Hắn nén lửa giận, trầm giọng hỏi.

“Cháu lúc ấy bị thương chưa lành, ta phải làm thế để phòng ngừa.”

” Để phòng ngừa? Cháu bị thương chưa lành cũng không phải chuyện to tát, nếu cậu ngay từ đầu đã ngờ năng lực của cháu, cần gì phải đem người giao cho cháu?” Hắn nói.

“Ta chính là vì tin tưởng nên mới đưa người giao cho cháu, về phần phái người giám thị, có một nửa mục đích là vì phải bảo vệ cháu.”

“Bảo vệ cháu?” Vệ Ốc Khốc không khỏi cười lạnh.

“Trừ bỏ việc không tín nhiệm cháu ra, cậu hiện tại còn làm nhục cháu nữa.”

“Làm nhục?”

“Ở trong mắt cậu, cháu ngay cả năng lực tự bảo vệ bản thân cũng không có, cho nên cậu mới phải phái người bảo hộ cháu, không phải sao?”

“Ốc Khốc” Wiliam cục trưởng đột nhiên mặt nhăn mày, mở miệng định giải thích nhưng lại bị sự phẫn nộ của hắn đánh gãy.

“Đủ rồi, hiện tại cháu không muốn nghe cậu giải thích.” Nói xong, hắn lập tức đứng dậy khỏi ghế, phẫn nộ xoay người, cũng không quay đầu lại rời khỏi phòng.

Cậu đã âm thầm phái người giám thị hắn, Vệ Ốc Khốc đối với chuyện này ngoại trừ khó có thể tin được, còn có tâm ý hoảng loạn.

Hắn cũng không biết vì sao mình lại có phản ứng như vậy , có lẽ là bởi vì hắn có tật giật mình, lo lắng mình nói dối sẽ bị vạch trần, nhưng là hắn lại biết sự thật cũng không phải đơn giản chỉ là như vậy, bởi vì nếu đơn giản như vậy, tâm ý của hắn sẽ hoảng loạn như vậy.

Tâm hoảng ý loạn? Hắn rốt cuộc đang hoảng cái gì, loạn cái gì, vì sao sau khi hắn biết cậu phái người giám sát nàng, hắn lại có phản ứng bồn chồn?

Hắn là lo lắng nàng chạy trốn, cuối cùng lại bị người giám sát bắt được mà bắt giam? Bởi vì nếu nàng thực sự như những gì hắn đang nghĩ, hắn cũng sẽ không thể tìm thấy lý do gì có thể giúp nàng thoát tội.

Thoát tội?

Hắn bị ý nghĩ của chính mình làm cả chấn động, cả người đều ngây dại.

Hắn không có khả năng thật sự là nghĩ tới phải giúp nàng thoát tội? Không có khả năng, hắn làm sao có thể làm chuyện phản bội pháp luật, phản bội chính nghĩa, ý tưởng công lý ở đâu, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!

Nhưng là nếu, nếu không thể, hắn vì sao lại đem giấu chuyện nàng đã khôi phục trí nhớ? Vì sao lại vì nàng mà nói dối? Lại vì nàng mà lo lắng?

Đáng giận!

Đáng chết!

Cho dù hắn phủ nhận, nhưng sự thật vẫn là sự thật, hắn thật là muốn giúp nàng thoát tội, không nghĩ đến việc nàng bị giam trong tù, để nàng sống trong nhà giam.

Hắn không biết vì sao mình lại miệt mài suy nghĩ chuyện muốn giúp nàng thoát tội, bởi vì ý niệm mà làm cho hắn toàn thân chóang váng.

Hiện tại hắn rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ, làm như thế nào?

Bỏ qua cái sai phía trước, hắn liền có tể dừng lại trước bờ vực, tiếp tục làm một cảnh kiêu hãn tướng thiết diện vô tư, nhưng là

“Chết tiệt.”

Bởi vì hắn phát hiện chính mình tâm tình vẫn như vậy, hơn nữa một chút dấu hiệu dao động đều không có.

Hết thảy chuyện này rốt cuộc là chuyện gì đây? Hắn phẫn nộ lại bất đắc dĩ, hoàn toàn không biết trong lòng chính mình từ bao giờ hướng về cô.

Là từ khi nàng chăm sóc vết thương cho hắn, hay từ khi nàng băng bó cho hắn?

Từ khi nàng nghĩ hắn muốn đuổi nàng, người vì một chuyện nhỏ nhặt mà khóc?

Hay là ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, biểu tình do dự không biết phải làm sao đứng ở trước nhà hắn mà bắt đầu?

Đáng chết, thật sự là đáng chết! Hắn chưa từng nghĩ tới chính mình lại có một ngày có lòng dạ đàn bà như thế này.

Hắn nên làm gì với nàng đây?

Hắn thật sự nên bình tĩnh, cẩn thận suy nghĩ kĩ càng.

Lâm Tuyết Nhan ngồi một mình ở trong phòng khách, bởi vì nàng không có gì việc để làm, phòng trong phòng ngoài đều không còn có việc gì để làm qua một tuần đều đã bị nàng làm xong, nàng thậm chí còn lau dọn cả bụi ở trong nhà kho, đem những thứ không có hình dáng ở sân tạo hình lại, như vậy có thể thấy được một tuần qua nàng có bao nhiêu nhàm chán.

Kỳ thật nàng cũng không phải thật nhàm chán, chỉ là không muốn mình có thời gian rảnh rỗi để suy nghĩ mà thôi.

Hắn đã một tuần không về nhà, tuy rằng cũng có gọi điện nói không trở về, nhưng là mỗi lần đều ngắn gọn không vượt qua mười giây, hơn nữa giọng điệu lạnh nhạt, khác lạ, giống như muốn cùng nàng bảo trì khoảng cách.

Hắn cũng không phải bận rộn thật sự, mà là cố ý trốn tránh nàng.

Hắn là không phải đã phát hiện? Phát hiện nàng đêm đó nói tất cả đều là lời nói thật, phát hiện nàng đã phát sinh tình cảm khác thường với hắn !

Rốt cuộc là bắt đầu từ đâu, nàng nhìn thấy hắn bị thương đổ máu mà đau lòng, có cảm giác không đành lòng ? Nàng rõ ràng nhớ rõ lúc trước lần đầu tiên giúp hắn xử lí vết thương, nàng đối với hắn chỉ có bội phục mà thôi, vì sao mới có một tháng, nàng đã yêu hắn, càng ngày càng yêu hắn.

Một tội phạm yêu một cảnh sát, việc này không nghi ngờ gì nữa chính là thiêu thân lao đầu vào lửa, không chỉ có là chấp nhận cái chết, mà còn là cái chết không toàn thây.

Kỳ thật nàng cũng không sợ hãi, bởi vì ở cùng nhau hơn một tháng, nàng căn bản đã nghĩ đến việc biến mất khỏi thế giới này.

Một mạng đổi một mạng, đây căn bản là chuyện phải làm, hắn đã cứu nàng một mạng, nàng cũng nên đem mạng này dâng tận tay cho hắn.

Nghĩ như vậy, nàng cười nụ cười thản nhiên, cảm thấy như vậy cũng không có gì không tốt.

Ánh sáng bên ngoài dần dần chuyển tối dần, biểu hiện một ngày sắp trôi qua.

Không biết hắn hôm nay có thể hay không trở về? Nàng vẫn là nên tiếp tục như vậy? Nếu như hắn thật sự khó xử như lời hắn nói, có lẽ nàng nên tìm một cơ hội chủ động nói hắn nàng muốn chuyển ra ngoài.

Dù sao nàng chỉ cần hắn vẫn tiếp tục giám sát khi ở nơi mới là được, hai người bọn họ cũng không nhất định phải ở cùng nhau dưới một mái nhà, không phải sao?

Càng nghĩ càng cảm thấy đó là phương pháp tốt nhất, dù sao nơi này cũng là nhà hắn, nàng là người ngoài cũng không thể cứ ở đây mãi?

Lại khẳng định một chút, nàng đứng dậy nói:

“Trước sửa sang lại hành lý cho tốt đã.”

Thật tốt quá, nàng rốt cục tìm được chuyện có thể làm.
« Chương TrướcChương Tiếp »