Chương 6: Không thể đánh dấu

Trong phòng tắm có máy sấy tóc, Lục Du đem tóc sấy khô một nửa rồi đi thẳng vào phòng ngủ.

Trong phòng có xông hương, nhưng Lục Du vẫn có thể ngửi thấy pheromone tuyết tùng của chồng mình. Hai má hắn trắng trắng ửng hồng như hoa sen nổi trên mặt nước, chậm rãi đi về phía giường.

Ngồi bên giường, một thân ảnh cao lớn với bờ vai rộng, chỉ nhìn bóng lưng của đã mang cho người ta cảm giác cực kỳ trầm ổn và đáng tin cậy.

"Chồng..." Lục Du đến gần anh, ngón tay trắng nõn đặt lên lưng người đàn ông, "Anh..."

Những lời mà hắn chưa kịp nói hết đã bị nuốt xuống.

Chỉ thấy Chu Hứa Uyên xoay đầu lại, gương mặt cực kỳ đẹp trai, một dung mạo hết sức động lòng người.

Nhưng vào lúc này, toàn bộ sự chú ý của Lục Du đã bị một thứ khác lấy đi——

Cổ của Chu Hứa Uyên được quấn chặt bởi một chiếc vòng cổ màu đen tinh xảo, khiến khuôn mặt vốn đã đẹp trai của anh toát lên vẻ quyến rũ khó tả.

Lục Du không khỏi mở to đôi mắt vốn đã to tròn của mình, chiếc vòng cổ cực kỳ quen thuộc này, bất kể là màu sắc, kiểu dáng hay chất liệu, chẳng phải chính là cái vòng ức chế của hắn mới được giao đến hôm nay sao?!

Chu Hứa Uyên bị ánh mắt kinh ngạc của hắn làm cho xấu hổ. Anh nghĩ rằng đây là Lục Du lấy cảm hứng từ quyển "ABO" kia, vì để đời sống vợ chồng hòa hợp, anh cố nén xấu hổ mà đeo vào.

Anh nắm tay Lục Du, đặt tay hắn lên trên vòng ức chế.

“Có chút chật.” Chu Hứa Uyên dùng ánh mắt hết sức chân thành nhìn người yêu mình, “Thích không?”

"... Em, em..." Lục Du không được tự nhiên liếʍ liếʍ môi.

Bởi vì một người ngồi, một người đứng nên hắn đang nhìn thấy Chu Hứa Uyên bằng một góc độ rất khác so với thường ngày.

Khoảnh khắc ngón tay chạm vào vòng cổ, Lục Du cảm thấy da đầu tê dại, đó là một loại kɧoáı ©ảʍ tâm lý, như thể hắn có thể hoàn toàn thống trị và điều khiển người đàn ông đang đeo vòng cổ của mình.

Chu Hứa Uyên hôn lên lòng bàn tay Lục Du, nắm tay hắn sờ lên gò má mình.

Anh một mực nhìn Lục Du, ánh mắt u tối, mặt không đổi xoa tay Lục Du, thậm chí còn chủ động lè lưỡi liếʍ đầu ngón tay của hắn.

"! !" Lục Du cảm giác như có một dòng điện chạy dọc sóng lưng. Chu Hứa Uyên ánh mắt như sói, nhưng động tác lại giống như chó, một con chó lớn, trung thành. Tuy không nói gì, nhưng tựa như hắn đã đặt ra rất nhiều lời thề hứa: Tôi sẽ luôn trung thành với người, chủ nhân của tôi.

Không, không! Lục Du lập tức ném ý nghĩ này ra khỏi đầu.

Chu Hứa Uyên là người yêu, là chồng của hắn, sao hắn có thể coi người yêu của mình như một con chó được? Không phải nói chó không tốt, mà là vì lý do khác...

"Chu Hứa Uyên!" Lục Du trong lòng âm thầm cắn răng nghiến lợi, "Cái tên này học ở đâu vậy? Chẳng lẽ anh rất giỏi trong việc này?"

Hắn không biết là, Chu Hứa Uyên người được cho là giỏi tán tỉnh và có một số sở thích đặc biệt, trên thực tế lại còn gấp hơn hắn.

"Mình đã làm gì sai sao?" Chu Hứa Uyên trong lòng thấp thỏm bất an, mỗi động tác anh đã tính toán rất cẩn thận, thậm chí còn xịt nước hoa hương tuyết tùng để lấy lòng Lục Du.

Vậy tại sao vẻ mặt của Lục Du càng ngày càng căng thẳng?

Nhưng rất nhanh, anh đã không còn cơ hội tiếp tục để ý bản thân vừa mới nghĩ đến vấn đề gì nữa. Lục Du đã ngồi lên chiếc đùi rắn chắc của Chu Hứa Uyên, ôm lấy mặt anh, hôn thật sâu.

Chu Hứa Uyên sửng sốt một chút, sau đó lập tức đảo khách thành chủ. Hai người môi răng giao triền, kéo ra một sợi chỉ bạc, tiếng nước nhóp nhép vang đến bên tai Lục Du, quả thực kí©h thí©ɧ.

Thân thể hắn nhũn ra, eo cũng mềm đến mức không duỗi thẳng được, trong lòng có chút hối hận. Hắn hôn Chu Húc Nguyên trước đây có phải cũng là như này hay không? Tại sao lại hôn sâu như vậy? Cảm giác như không thể thở được. ...

So với Lục Du khó thích ứng nổi, Chu Hứa Nguyên lại vui mừng khôn xiết. Người vợ lạnh lùng, lãnh đạm của anh dường như đã trở thành một con người khác, còn chủ động hôn anh.

Anh có thể cảm nhận được sự bất lực của Lục Du, sau một thoáng thỏa mãn ngắn ngủi, anh liền hơi buông người trong ngực ra.

Đôi mắt Lục Du ngấn nước, môi đỏ mọng, hơi hé mở, dường như vẫn chưa thể phục hồi lại tinh thần.

Chu Hứa Uyên không kiềm được xoa xoa môi của hắn, đầu ngón tay ươn ướt chạm vào, bụng dưới của hắn căng cứng, hầu kết lăn lộn.

Lục Du vẫn còn bị nụ hôn cuồng nhiệt, nóng bỏng đó làm cho choáng váng, chờ hắn bình tĩnh trở lại, thì bản thân đã nằm trên giường.

Lưng tiếp xúc với phần nệm giường trắng tinh mềm mại, lúc này Chu Hứa Nguyên đã cởi cúc áo, lộ ra một cơ thể rắn chắc, cơ bụng tám múi, cái gì nên có đều có.

Lục Du cúi đầu nhìn, đột nhiên sắc mặt tái nhợt, bây giờ là nghiêm túc sao?

Sự hối hận muộn màng chiếm lấy tâm trí hắn, Lục Du mở miệng: "Không, không muốn đâu..."

"Hửm?" Chu Hứa Uyên thanh âm trầm thấp gợi cảm, xen lẫn không kiên nhẫn, hắn hôn lên xương quai xanh thanh tú của Lục Du, mυ"ŧ ra một dấu vết hồng nhàn nhạt.

Bị buộc phải mở ra không ngừng, bị lăn qua lộn lại.

Lục Du không nhớ được thời gian, số lần, thậm chí gần như không nhớ được mình là ai, ở đâu...

Hắn cảm thấy mình như một đứa trẻ dưới bàn tay của Chu Hứa Uyên, mọi phương diện đều bị khống chế chặt chẽ.

Chu Hứa Uyên lật hắn lại, Lục Du có thể nghe được tiếng thở hổn hển cùng tiếng nức nở phát ra từ trong miệng mình, một giọt mồ hôi nóng hổi rơi xuống lưng hắn, khiến trái tim hắn run lên.

Những nụ hôn dày đặc rơi xuống lưng Lục Du, một đường đi lên, đến khi sắp tới phần gáy, sợi dây lí trí trong đầu Lục Du đột nhiên rung lên mãnh liệt:

“Không muốn!” hắn kêu lên, mắt long lanh nước, “Anh không thể… không thể đánh dấu…”

"...Cái gì?" Chu Hứa Uyên dừng lại động tác, thở ra một làn khí nóng.

Anh nhẹ nhàng quay mặt người yêu lại, hôn đi những giọt nước mắt của Lục Du, mặn mặn: “Cục cưng, làm sao vậy?”

"... Ưʍ... không được, không được đánh dấu..." Lục Du nói đứt quãng, kèm theo tiếng nức nở, "Em sẽ có thai mất... Em chưa muốn sinh.. ."

"!!" Chu Hứa Uyên nghe rõ ràng những lời Lục Du nói trong nháy mắt, anh cảm giác như ngọn lửa dục ngày càng mãnh liệt đốt cháy thân thể cùng ý chí của anh.

Cẳng tay và mu bàn tay nổi đầy gân xanh, nhưng cuối cùng, anh vẫn nhẫn nhịn nhắm mắt lại, đan mười ngón tay mình với Lục Du.

"Sẽ không mang thai..." Anh hôn lên gò má đẫm mồ hôi của người trong ngực, "Em mệt rồi, mau ngủ đi..."