Chương 3: Pheromone

Một ngày sau khi Chu Hứa Uyên trở về, anh liền đưa Lục Du đến bệnh viện kiểm tra lại.

Lục Du vốn định đi đến bệnh viện dành cho Omega để khám, nhưng lại bị Chu Hứa Uyên can ngăn.

Lục Phi còn gọi điện tới cho hắn, nói thời đại bây giờ đã khác, không còn giống ngày xưa AO thụ thụ bất thân nữa. Alpha cũng có thể làm bác sĩ chữa trị cho Omega. Hơn nữa Lục Du cũng không có bệnh tình gì nghiêm trọng, sẽ không tiếp xúc cơ thể quá nhiều, chủ yếu là dùng thiết bị để kiểm tra.

Bác sĩ Từ chờ bọn họ ở phòng làm việc đã lâu, đây là bệnh viện tư nhân, Phó Tuyên còn có cổ phần, có thể sắp xếp thời gian linh hoạt cho Lục Du.

Thân thể Lục Du rất tốt, không có vấn đề gì.

Bác sĩ Từ cùng hắn trò chuyện một lúc, Lục Du liền kiếm cớ đuổi Chu Hứa Uyên đi, sau đó vào thẳng vấn đề hỏi: "Chú Từ, tuyến thể của cháu thế nào rồi ạ?"

Trước đó, bác sĩ Từ cùng vợ chồng Lục Phi đã lừa dối Lục Du rằng các tuyến của hắn vẫn còn nguyên, nó chỉ tạm thời được ẩn đi do bị va chạm bởi vụ tai nạn ô tô.

Lục Du lúc đó mặc dù tin, nhưng sau khi nghĩ lại, hắn liền cảm thấy có gì đó không đúng. Vì vậy, vừa khám sức khỏe xong, hắn liền nóng lòng muốn gặp bác sĩ Từ.

"Ừm, tuyến thể của cháu phát triển rất tốt." Bác sĩ Từ mấy ngày nay đã tìm hiểu thêm rất nhiều về thế giới ABO, ông thậm chí còn bị con gái bắt gặp mình đang lén lút đọc tiểu thuyết đam mỹ, đồng thời còn giới thiệu cho ông rất nhiều những bộ tiểu thuyết ABO nổi tiếng.

Đáng tiếc tác giả của những cuốn tiểu thuyết đó có quá nhiều những thiết lập riêng bổ sung, nên bác sĩ Từ cuối cùng vẫn quyết định xem kĩ cuốn sách

"ABO/ Bạch nguyệt quang sau khi về nước liền ở trong giới giải trí trở nên nổi tiếng" kia đi.

“Vậy tại sao cháu không ngửi thấy mùi pheromone của Hứa Uyên?” Lục Du hỏi, vẻ mặt rất lo lắng: “Có phải cháu đã mắc chứng rối loạn nhận biết pheromone không ạ?”

Bác sĩ Từ trầm mặc, hành nghề y hơn 20 năm, đây là lần đầu tiên ông nghe nói đến căn bệnh "Rối loạn nhận biết pheromone".

"Không phải!" Bác sĩ Từ trả lời chắc nịch, "Đó là bởi vì sau khi cháu xảy ra tai nạn đã chịu kí©h thí©ɧ, phản ứng có chút chậm, qua một thời gian sẽ tốt thôi."

Ông an ủi Lục Du, lại thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, pheromone của Hứa Uyên có mùi vị gì?”

Lục Du không chút do dự đáp: “Mùi hương của cây tuyết tùng! Một thứ mùi rất ấm áp, giống như củi cháy tanh tách trong căn nhà gỗ vào mùa đông, lại tựa như như những cây thông cao đứng sừng sững trong tuyết dày, với những vòng sinh trưởng lốm đốm tượng trưng cho một bề dày lịch sử lâu đời."

"Ồ, là vậy sao." Bác sĩ Từ gật đầu. Ông suy nghĩ, đây còn không phải pheromone của nhân vật chính công trong quyển tiểu thuyết "bạch nguyệt quang" kia sao? Ngay cả cách miêu tả cũng giống nhau như đúc!

"Đúng là tiểu thuyết hại người." Bác sĩ Hứa trong lòng phàn nàn, quyết định sau đó sẽ gửi tin nhắn cho Chu Hứa Uyên, bảo hắn mua nước hoa hương tuyết tùng về xịt.

Lục Du cùng bác sĩ Từ trò chuyện gần một giờ. Cuối cùng cũng cảm thấy yên lòng hơn.

Chu Hứa Uyên đã đặt trước một bàn tiệc hải sản ở một bãi biển nào đó vào buổi trưa, sau khi Lục Du tạm biệt bác sĩ Từ, liền kéo tay anh lên xe.

"Chồng," Chu Hứa Uyên đang lái xe, đột nhiên Lục Du hỏi hắn, "Pheromone của em là mùi vị gì vậy?"

Chu Hứa Uyên đã nhận được tin nhắn của bác sĩ Từ khi nãy, nhưng tin nhắn ấy lại không hề đề cập đến vấn đề này!

Anh do dự nói: "Là... Dâu tằm?" Lục Du thích ăn nhất là dâu tằm.

Lục Du nghiêng đầu qua nhìn anh, môi mím chặt.

"...Ấy, là hoa hồng?" Mặc dù đã bật điều hòa liên tục phun ra khí lạnh, nhưng Chu Hứa Uyên cảm giác như mồ hôi vẫn cứ đổ liên tục. Anh liếc nhìn Lục Du, thấy đôi môi mím lại của hắn thả lỏng một chút, lại bổ sung, "Hoa hồng Damask"

Hoa hồng Damask là loài hoa Lục Du thích nhất.

Lục Du mở to hai mắt, chớp chớp, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, hắn im lặng ấm ức không nói một lời.

Chu Hứa Uyên luống cuống, hắn nhanh chóng điều động hết tất cả tế bào não tìm câu trả lời cho vấn đề này, "...Là cam, chua ngọt!"

Lục Du lúc này mới mỉm cười, "Thật là, chồng à, anh biết rõ như thế mà còn trêu chọc em!"

Chu Hứa Uyên thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng anh cũng đúng.

Vào lần đầu tiên hai người hôn môi, Lục Du vừa ăn xong quả cam trên tay. Cái hương vị chua ngọt ấy, Chu Hứa Uyên cả đời cũng sẽ không quên.

Vì không phải là ngày lễ, nên bãi biển khá yên tĩnh. Hương vị mặn mà từ gió biển thổi qua, Lục Du đang ôm một quả dừa xanh mà uống.

Tôm hùm Úc và cua hoàng đế tươi ngon đã được bưng lên, Chu Hứa Uyên đang gỡ thịt tôm và cua cho Lục Du.

Thịt tôm hùm trắng như tuyết khi tách ra giống như cánh hoa vậy, còn có hơi dai dai. Vào mùa này cua rất to, khi bẻ vỏ cua sẽ thấy gạch vàng ứa ra.

Lục Du đem trái dừa đặt qua một bên, múc ra phần trứng tôm và gạch cua thơm béo trộn với cơm.

Nhà hàng họ ăn là nhà hàng ngoài trời, có thể thấy xa xa những con sóng cuồn cuộn vỗ vào bờ cát vàng rực rỡ.

Có một ban nhạc đang biểu diễn, họ hát những bài hát trữ tình xưa, Lục Du chăm chú lắng nghe, cũng từ từ ngân nga theo giai điệu.

Chu Hứa Uyên đi ra ngoài một lát, nước hoa hương tuyết tùng mà anh nhờ thư ký mua đã tới.

"Ông chủ, tiểu Lục tổng thế nào rồi ạ?" Thư ký quan tâm hỏi.

Lục Du dù gả đi, nhưng thân phận của hắn không dễ chọc. Ba hắn Lục Phi là Lục tổng, hắn là tiểu Lục tổng. Chờ sau khi Phó Tuyên nghỉ hưu, có khi Lục Du còn phải đảm nhận cả hai cái vị trí này.

Trong công ty của Chu Hứa Uyên mọi người đều biết hắn, Lục Du thường xuyên tới tìm Chu Hứa Uyên, lần nào hắn cũng mang đồ ăn vặt và trà sữa đi phân phát cho nhân viên, thư ký rất thích anh, cho rằng tiểu Lục tổng là người tốt.

"Vẫn ổn." Chu Hứa Uyên không nói gì nhiều. Trước mắt bệnh hoang tưởng của Lục Du có rất ít người biết, Chu Hứa Uyên cũng không định để tin tức này truyền ra ngoài.

Anh xịt nước hoa lên người, tập trung chủ yếu vào vùng cổ, mùi nước hoa hương tuyết tùng khá thơm, không nồng.

Sau khi trở về, Chu Hứa Uyên kéo ghế ngồi xuống, "Thư ký Vương cũng thật là, có chuyện gì mà phải gấp gáp báo cáo."

Thư ký Vương đang vui vẻ mua mực xiên trước quán thịt nướng ven biển không hề biết rằng mình đang bị ông chủ xấu xa cho đội nồi.

Mũi Lục Du hơi động, đột nhiên đến gần người Chu Hứa Uyên hít hít. Trên mặt hắn lộ ra vẻ tò mò, động tác giống như một con mèo con.

Chu Hứa Uyên cố nhịn sự ngứa ngáy do những sợi tóc mềm mại của hắn chạm vào, thanh âm trầm thấp, biết mà còn hỏi: "Sao vậy?"

“Anh yêu, em ngửi thấy mùi pheromone của anh rồi!” Lục Du trông rất vui vẻ, khóe miệng lộ ra lúm đồng tiền quả lê nhỏ ngọt ngào, “Chồng à anh ngửi thấy mùi của em không?”

Chu Hứa Uyên dối lòng đáp: "Dĩ nhiên là ngửi thấy, rất thơm."

Những lời này khiến Lục Du càng vui vẻ hơn, hắn dán sát vào người Chu Hứa Uyên, ngửi mùi hương trên cơ thể anh, nhỏ giọng thủ thỉ với anh.

Đột nhiên, từ xa có một thanh niên đi tới, người mặc áo sơ mi hoa, quần short ống rộng, đeo kính râm.

Cậu ta tháo kính râm xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú, giọng điệu ngạc nhiên nói: "Uyên ca, đang cùng chị dâu ăn cơm sao!"

Chu Hứa Uyên nhướng mày gật đầu một cái, "Thật trùng hợp."

Lục Du tò mò liếc nhìn cậu, mặc sơ mi hoa còn đeo kính râm... Hắn nhớ ra rồi, đây chính là pháo hôi công trong sách "ABO" kia, là cái tên cố chấp si luyến bạch nguyệt quang trong lòng Chu Hứa Uyên chứ đâu!

Tại sao người này lại ở đây, Lục Du cau mày, đột nhiên hỏi: "Đỗ Hạ, Bạch Ly không phải chuẩn bị về nước chứ?"

"Bạch Ly" là tên của bạch nguyệt quang trong lòng Chu Hứa Uyên, cũng là nhân vật chính trong cuốn sách "ABO". Người mặc áo sơ mi hoa tên là "Đỗ Hạ", cậu ta thích Bạch Ly, cũng giống như Lục Du vậy đều là chất xúc tác để thúc đẩy tình cảm cho nhân vật chính công với nhân vật chính thụ.

Lục Du nói chuyện với Đỗ Hạ nhưng ánh mắt lại luôn hướng về Chu Hứa Uyên.

Nhưng ngoài dự đoán của hắn, Chu Hứa Uyên sau khi nghe đến cái tên "Bạch Ly" trên mặt đến cả một chút biến hóa cũng không có.

Lục Du âm thầm cắn răng, anh thật sự có thể giữ được bình tĩnh!

"Chị dâu, chị cũng nghe nói sao?" Đỗ Hạ cười nói, "Anh Ly đúng là sắp về, lúc đó sẽ tổ chức tiệc chiêu đãi mọi người. Chị dâu, chị và Uyên ca nhất định phải đến đó!"

"Tiệc?!" Lục Du lập tức nghĩ đến cảnh tượng trong cái quyển "ABO" kia Chu Hứa Uyên tại bữa tiệc này nối lại tình xưa với Bạch Ly và nhận ra rằng bản thân trước giờ chưa từng quên được bạch nguyệt quang trong lòng mình.

Hắn vừa định buột miệng nói "Không đi", nhưng rồi hắn nghĩ, trong yến hội mình vẫn có thể canh chừng hai người họ. Nhưng nếu không đi dự, hai người họ lại lén lút thân mật thì sao?

Vì thế hắn lại đổi giọng: "Tôi biết rồi, chúng tôi nhất định sẽ đến đúng giờ."

Chờ Đỗ Hạ rời đi, Chu Hứa Uyên hỏi: "Cục cưng, em không thích Bạch Ly sao?"

Anh làm sao mà nhìn ra được?!

Lục Du giật thót, ánh mắt có chút né tránh, nhưng vẫn rất mạnh miệng: "Không có, em còn chưa gặp cậu ấy, sao có thể biết là thích hay không?"

“Thật sao?” Chu Hứa Uyên như có điều suy nghĩ nhìn hắn một cái, sau đó đẩy đĩa trái cây đến trước mặt Lục Du, “Ăn trái cây đi nào.”