Chương 1: Tai nạn xe cộ

"Du Du, con không sao chứ?"

Lục Du mở mắt ra, đối diện chính là gương mặt quen thuộc của ba Lục.

Hắn chậm rãi chuyển động con ngươi, giơ tay lên cử động ngón tay, sau đó từ từ ngồi dậy.

"Hình như... Con không bị sao cả?" Lục Du trước khi hôn mê còn tưởng rằng mình sẽ bị xe đυ.ng thành tàn tật, nhưng khi hắn tỉnh lại phát hiện toàn thân từ trên xuống dưới hoàn hảo không hao tổn gì, trừ sau ót có chút đau ra, mọi nơi khác đều tốt.

Hắn định xuống giường, lại bị Lục Phi cương quyết đè lại: "Du Du, con vừa mới bị tai nạn, không thể xuống giường liền được."

Lục Du lần nữa cảm nhận mọi vị trí trên cơ thể: "Nhưng con thấy hiện tại con rất khỏe."

Vì kiểm tra xem bản thân có thật sự không có việc gì, Lục Du không để ý Lục Phi khuyên can, xuống giường hoạt động chân cẳng, thậm chí còn tập một bài thể dục theo đài, đánh đến cả người đầy sinh lực.

Hành động này hù cho Lục Phi hoảng sợ vội vàng hô: "Đủ rồi, đủ rồi! Du Du, ba tin tưởng con rồi... con mau dừng lại!"

Lục Du lức này mới dừng lại, còn có chút chưa đã thèm. Tập xong một bài đầy đủ này, hắn chỉ thấy cả người hơi đổ mồ hôi, gân cốt cũng được co giãn.

Lúc này, bác sĩ đi vào: "Lão Lục, Du Du!"

"A" Lục Phi vội vàng đáp lời, "Lão Từ, Lục Du có sao không? Nó mới vừa rồi còn bảo bản thân không có vấn đề gì cả, còn tập nguyên một bài thể dục theo đài..."

Lục Du cũng ngoan ngoãn chào hỏi: "Chú Từ ạ!"

Bác sĩ Từ là Lục Phi quen biết đã lâu, nghe ba Lục nói vậy cũng liền bị Lục Du chọc cho cười: "Không sao, chúng ta cho Du Du làm kiểm tra toàn thân, hắn bị va chạm sau ót. Người trẻ mà, thân thể cường tráng, nghỉ ngơi mấy ngày liền khỏe."

Lục Du nghe bọn họ nói chuyện, theo bản năng sờ sau đầu, quả nhiên có một vết sưng nhỏ, chỉ bằng một đồng xu, có hơi đau chút xíu. Hắn liền yên lòng, đắc ý nghĩ: "Ai nói Omega thân thể yếu nhược, hắn đây không phải là rất khỏe mạnh hay sao!"

Lục Phi đang nghe bác sĩ Từ nói vậy liền ngắt lời: "Nếu không ông kiểm tra cho nó thêm một lần đi? Tiền bạc không quan trọng, tôi chỉ sợ nhỡ có sai sót gì đó nên chưa tìm ra vấn đề..."

Bác sĩ Từ bất đắc dĩ cười nói: "Không cần đâu, ông không tin tôi, còn không tin vào thiết bị của bệnh viện chúng tôi hay sao? Đó còn là do Phó đổng của ông tài trợ! Thiết bị hẳn sẽ không gạt người, chúng ta đã cho Du Du kiểm tra qua, trừ sau ót có tí va đập sưng lên, trên cơ thể xác thật không còn viết thương vào khác..."

Lục Du sờ sau ót, lại thuận tay sờ cả phần cổ sau, quả thật trơn nhẵn.

"Bằng phẳng, trơn nhẵn?" Vậy mà lại không có, Lục Du "Oa" một tiếng, liền khóc!

Âm thanh của hắn ngay lập tức khiến hai người Lục Phi chú ý, cây bút trong tay bác sĩ Từ run lên, may ông phản ứng kịp thời bắt lại được.

"Du Du, làm sao vậy? Có khó chịu chỗ nào sao?" Lục Phi lo lắng hỏi, vừa cẩn thận kiểm tra Lục Du từ trên xuống dưới một lần.

"Con...tuyến thể của con không có huhuhu..." Lục Du không ngừng rơi nước mắt, "Ba à, con có phải bị thương rất nghiêm trọng, cho nên mới phải dỡ bỏ tuyến thể? Huhuhu..."

"Tuyến thể là cái gì?" Lục Phi không rõ hắn đang nói gì, ông một bên an ủi Lục Du, lại quay đầu dùng ánh mắt thắc mắc nhìn về phía bác sĩ Từ.

"Âỳ, Du Du à" Từ bác sĩ tiến lại gần, "Chúng ta đã kiểm tra qua thân thể cháu, xác thật không phát hiện chỗ nào có vấn đề cả? Vậy tuyến thể là..."

Lục Du thấy bác sĩ đi đến, thân hình cao lớn, trên người còn thoang thoảng mùi pheromone (thật ra là mùi nước sát trùng), liền trở nên càng hoảng hốt: "Chú Từ, cháu xảy ra tai nạn, không phải nên đến chuyên khoa Omega để khám sao? Chú là Alpha, sao có thể chữa trị cho cháu được chứ?"

"Hở?" bác sĩ Từ bị hắn nói "Hồ ngôn loạn ngữ" dọa, bút trong tay rốt cục rơi xuống đất.

...

"Ừm, lão Lục, Phó tiên sinh, là như này. Du Du lần này bị tai nạn xe cộ, mặc dù bên ngoài không bị thương gì, nhưng có khả năng thằng bé mắc phải một trường hợp khá hiếm gặp..." Trong phòng khám, bác sĩ hết sức nghiêm túc nói với hai người đàn ông đối diện.

Trong đó người lùn hơn chính là Lục Phi, ông nghe vậy thì hết sức lo lắng hỏi: "Lão Từ, rốt cuộc là bệnh gì? Du Du bây giờ nói chuyện rất kỳ quái, cái gì mà "Alpha, Omega", còn nói mình bị dỡ bỏ tuyến thể, trở thành phế nhân!"

Một bên Phó Tuyên đỡ lấy ái nhân đang lo lắng, trên mặt ông không biểu lộ cảm xúc gì nhiều, nhưng ánh mắt cũng ngưng trọng nhìn về phía bác sĩ Từ.

Bác sĩ từ bị thái độ căng thẳng của hai người làm cho căng thẳng, ông móc khăn tay lau lau mồ hồi trên trán: "Là thế này, lão Lục à, Du Du mắc phải chứng hoang tưởng, những người mắc phải nó thường là do chịu một kí©h thí©ɧ nào đó, dẫn đến họ tưởng tượng về một thế giới quan mới. Bọn họ sẽ đắm chìm vào nó và thực hiện những hành vi mà người khác không thể tưởng tượng được."

"Hoang tưởng?!" Lục Phi khó mà tin được, nhưng lại không thể không tiếp nhận hiện thực này, "Vậy Du Du nhà tôi tưởng tượng ra thế giới... như thế nào?"

Bác sĩ Từ đẩy đẩy gọng kính: "Điều này, trước tiên phải tìm hiểu xem trước khi phát bệnh thằng bé đã tiếp xúc qua cái gì."

Lục Phi hồi tưởng lại nói: "Du Du là do xảy ra tai nạn nên mới bị như vậy..."

Ông nhất thời cũng không nhớ nổi con trai lần cuối cùng đã tiếp xúc với thứ gì, ngược lại Phó Tuyên nói: "Điện thoại di động, Du Du bởi vì vừa đi qua đường vừa xem điện thoại di động, nên mới xảy ra tai nạn."

Trên thực tế, tai nạn không chỉ là lỗi của Lục Du, mà còn có lỗi của tài xế vừa lái xe vừa gọi điện thoại.

Hiện tại, tài xế kia đã chịu hình phạt xứng đáng.

"Đúng rồi, là điện thoại di động!" Lục Phi nhớ ra, sau đó liền nghiến răng nghiến lợi: "Thằng nhóc thối này! Tôi đã nói với nó bao nhiêu lần là không được chú tâm đọc tiểu thuyết, đi qua đường phải nhìn trái nhìn phái, vậy mà nó lại không thèm nghe..."

Bác sĩ Từ không nhịn được ngắt lời ông: "Điện thoại của Du Du bây giờ đang ở đâu? Chúng ta xem qua điện thoại di động của thằng bé chắc sẽ tìm thấy một số thông tin về thế giới quan mà nó tưởng tượng ra."

"Đây nó ở ngay trong túi." Lục Phi từ trong túi lấy ra chiếc điện thoại di động đời mới nhất.

Đối mặt với mật khẩu mở khóa, ông liền gặp khó khăn.

Phó Tuyên im lăng không lên tiếng lấy điện thoại từ tay ông qua, nhập mật mã vào.

"A, anh làm sao biết mật mã điện thoại của Du Du?" Lục Phi nghi ngờ hỏi.

"Thằng bé từ nhỏ đến giờ đều không đổi mật khẩu, chính là sinh nhật hai chúng ta cộng lại." Phó Tuyên nói một điều đương nhiên, ngay sau đó lại cười lạnh một tiếng, "Bây giờ, còn phải cộng thêm cả tiểu tử họ Chu kia vào."

Lục Phi liếc ông một cái, nhận lấy điện thoại di động.

Ông rấ nhanh đã tìm được thứ mà Lục Du xem trước khi bị tai nạn xe cộ, đó là một phần mềm đọc tiểu thuyết chính hãng màu xanh, bộ tiểu thuyết đọc gần nhất là...

"ABO/ Bạch nguyệt quang sau khi về nước liền ở trong giới giải trí trở nên nổi tiếng" ?!

...

Sau khi nhận được sự chẩn đoán của bác sĩ Từ, Lục Du không hề có chuyện gì nghiêm trọng, vì vậy có thể xuất hiện về nhà.

Cùng với hai ba ba, Lục Du trở về căn hộ của hắn và Chu Hứa Uyên ở trung tâm thành phố.

Những ngày Lục Du không có ở đây, dì giúp việc vẫn cẩn thận dọn dẹp, giữ cho căn hộ sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.

"Du Du, " Lục Phi châm chước nói, "Ba đã gọi điện cho Hứa Uyên rồi, nó đã đặt vé máy bay sớm nhất, buổi tối liền về đến."

"Vâng." Lục Du gật đầu. Sáng sớm sau ngày kỷ niệm kết hôn của hai người, Chu Hứa Uyên vì công việc mà buộc phải đi công tác ở Mỹ.

Hiện giờ, nghe tin Lục Du xảy ra tai nạn, anh liền vội vàng xử lý cho xong công việc, gấp gáp trở về.

Lục Phi muốn nói lại thôi.

Khi Lục Du nằm viện một buổi chiều, ông cùng Phó Tuyên và bác sĩ Từ đã đem quyển tiểu thuyết ABO đam mỹ kia ra nghiên cứu một lần.

Cuối cùng, bác sĩ từ đưa ra kết luận, dựa trên kinh nghiệm điều trị căn bệnh này trước đây, cách tốt nhất là tạm thời không đả động đến Lục Du. Chờ qua một thời gian ngắn, hắn sẽ tự mình khôi phục như cũ.

Bây giờ đã là chạng vạng tối, mọi người đều đã bắt đầu thấy đói bụng, Phó Tuyên gọi một bàn lớn thức ăn từ đầu bếp riêng của mình mang đến.

Chờ sau khi ăn uống no đủ, Lục Du từ chối đề nghị của Lục Phi muốn ở lại chăm sóc cho cậu, nịnh nọt mà đem hai ba ba đẩy ra ngoài cửa.

"Con nghỉ ngơi cho khỏe." Phó Tuyên nói, "Có chuyện gì thì gọi cho chúng ta."

Chờ sau khi hai người rời đi, Lục Du ngân nga đi vào nhà tắm. Trong điện thoại hiện lên tin nhắn từ Chu Hứa Uyên gửi tới, nói anh còn khoảng nửa tiếng nữa là về đến nhà.

Lục Du rõ ràng thân phận của bản thân là một tiểu kiều thê pháo hôi O được chồng chiều chuộc, mà Alpha của mình vừa mới đi công tác về, một người vợ đủ tiêu chuẩn, hắn nên cư xử như thế nào?

Lục Du cố gắng lần mò trong trí nhớ của mình, nhưng lại tiếc nuối phát hiện, có thể là bởi vì tai nạn, hắn mất đi phần lớn ký ức về việc làm vợ của mình.

Hắn không còn cách nào khác ngoài việc mở Baidu và tìm kiếm: "Quy tắc ứng xử của một người vợ hoàn mỹ".

Nội dung hiện lên rất đa dạng, thậm chí còn có rất nhiều quảng cáo khiêu da^ʍ.

Lu Yu chán ghét đem những quảng cáo gay mắt xóa đi, nghiêm túc đọc kỹ câu trả lời do những người khác cung cấp.

Hắn đọc to từng chữ: “1. Người vợ hoàn mỹ phải học cách rửa tay nấu ăn cho chồng”.

Đúng nhỉ, Lục Du nghĩ, nếu Chu Hứa Uyên về muộn như vậy, chắc chắn anh vẫn còn chưa ăn cơm.

Là một người vợ hoàn hảo, anh nên nhanh chóng trèo ra khỏi bồn tắm và nấu một bữa ăn thật ngon cho Chu Hứa Uyên.

Nhưng bồn tắm thật sự quá thoải mái, còn có thể mát xa cùng với cánh hoa hồng tươi.

Lục Du tự thuyết phục bản thân trong lòng: Cứ ngâm thêm một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi rồi ra ngoài.

Qua nửa giờ, Lục Du cảm thấy như nếu bản thân ngâm lâu hơn thì da có thể bị nhăn nhúm lại, hắn mới lưu luyến không thôi mà bước ra ngoài, phủ thêm một cái áo choàng tắm.

Trong phòng bếp sạch sẽ, có rất nhiều những dụng cụ làm bếp, cái gì cần đều có.

Lục Du ngập ngừng thử cầm con dao làm bếp lên, lưỡi dao sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, phản chiếu khuôn mặt hắn.

Nấu ăn ư... hắn dường như không có biết nấu thì phải!

Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Lục Du không khỏi lần nữa ảo não, trí nhớ của mình làm sao lại bị mất đi nhiều như vậy, ngay cả nấu ăn cũng quên.

Nhưng hắn cũng không làm được gì, vì vậy đầu bếp riêng ở mấy tiếng trước lại được gọi tới.

Qủa thật là người chuyên nghiệp có khác, đợi đến khi Chu Hứa Uyên lo lắng về đến nhà, anh liền nhìn thấy Lục Du mặc áo ngủ lụa dùng bữa tối thịnh soạn chào đón mình.

Người yêu trẻ tuổi lại xinh đẹp, nhìn làn da trắng hồng, tràn đầy sinh lực, trông không hề giống như vừa bị tai nạn xe cộ.

Hắn mặc một chiếc váy ngủ mềm mại, để lộ xương quai xanh thanh tú và bộ ngực trắng như tuyết, phía dưới là vòng eo thon gọn, bắp chân nhỏ nhắn và thẳng tắp lộ ra, chân đi một đôi dép lông thỏ xinh xắn.

Lục Du mặt đỏ bừng, ánh mắt như móc câu nhỏ, môi hơi hé mở, giọng nói nhẹ nhàng:

"Chồng à, anh muốn ăn cơm trước, tắm trước... hay là..." Lục Du cắn nhẹ môi, ánh mắt lóng lánh, "...Ăn em?"

...

Tác giả có lời muốn nói: Tên bệnh là tui bịa ra, chứ không có thật đâu.