Phó Thần Tường ngẫm lại cũng cảm thấy lời Tô Khả Phương có đạo lý, nên không truy hỏi nữa.
Tô Khả Phương thấy khoai lang trồng dưới ruộng sống hơn phân nửa, chỉ có một phần nhỏ khoai lang không nảy mầm được.
Nhưng lần đầu tiên làm việc nhà nông Phó Thần Tường và Phó Nhậm Phi làm được như vậy đã rất tốt.
"Nhị thúc, hai miếng đất kia cũng dùng để trồng rau sao?" Tô Khả Phương nhìn hai miếng đất mới xới cạnh vườn rau hỏi.
"Không phải, Thủy Sinh thẩm nói sẽ cho chúng ta mượn một ít hạt giống đậu phộng, để chúng ta trồng thêm đậu phộng." Phó Thần Tường cười nói.
Mượn lúa giống, mầm rau, đậu giống các loại ở thôn Phong Quả là chuyện bình thường, Tô Khả Phương cũng không cảm thấy kỳ quái, nhưng Thủy Sinh thẩm chủ động nói ra, vậy rất khó có được, Tô Khả Phương tính toán hôm nào tự mình qua cảm ơn bà.
Tô Khả Phương nhìn thùng nước và hai chiếc cuốc để trên mặt đất, nói: "Hôm nào tẩu nhờ người mua giúp chúng ta ít nông cụ, cứ mượn mãi cũng không phải biện pháp.
Bây giờ không phải ngày mùa, mượn nhà này một ngày, mượn nhà kia một ngày còn được, nếu như gặp ngày mùa, ai có nông cụ thừa cho bọn họ mượn?
Mà nàng không biết nhìn nông cụ tốt xấu thế nào, chỉ có thể nhờ người mua.
Phó Thần Tường nhìn nàng, có chút chần chờ: "Nghe nói nông cụ không rẻ đâu."
Tô Khả Phương nhếch môi cười: "Tiền mua nông cụ tẩu còn đủ."
Đã muốn trồng trọt, không đặt mua nông cụ sao được?
Tô Khả Phương thấy mình ở đây cũng chẳng giúp được gì, liền về nhà đem đồ mua cho ca ca đưa qua.
"Thế nào, đây là muốn tặng ca?" Tô Khả Bân từ ruộng trở về nhìn thấy đồ trên bàn, nhíu mày nhìn Tô Khả Phương.
"Ca cứ coi như vậy đi." Tô Khả Phương cười khanh khách nói.
"Được, vậy ca nhận." Tô Khả Bân không khách khí với nàng.
Dù sao đồ mua rồi cũng không thể trả lại, hắn cần gì làm kiêu với muội muội mình.
Ca ca không khách khí với nàng, Tô Khả Phương rất cao hứng, huynh muội vốn phải như vậy.
Tô Khả Phương biết hai ngày nữa Tô Khả Bân sẽ trở về thư viện, sớm hôm đó đã đứng ở cửa thôn đợi.
Giống lần trước Đàm Trọng An đến thôn Phong Quả từ sáng sớm chờ Tô Khả Bân cùng đến thư viện, hai người vừa tới cửa thôn đã thấy Tô Khả Phương bên chân để hai cái bao một lớn một nhỏ, Tô Khả Bân đoán chắc hẳn là ruốc cá.
"Ca, muội ngồi xe tiễn ca lên trấn bắt xe ngựa." Tô Khả Phương chớp mắt nhìn Tô Khả Bân.
"Muội muốn lên trấn chơi thì có." Tô Khả Bân vẻ mặt hiểu rõ.
Thấy nàng không hề liếc nhìn Đàm Trọng An bên cạnh, Tô Khả Bân xem như tin tưởng nàng đem Đàm Trọng An đặt xuống.
Nàng cười giả dối: "Vẫn là ca hiểu muội."
Thật ra nàng đưa ca ca đến nơi bắt xe ngựa đúng là có mục đích riêng.
Thấy xe bò tới, Tô Khả Bân trừng mắt liếc nàng: "Vậy còn không mau lên xe?"
"Ca, ca cầm lấy!" Tô Khả Phương đem bao bố lớn nhét vào ngực ca ca, tự mang theo bao vải nhỏ trèo lên xe bò.
"Nha đầu này!" Tô Khả Bân cười mắng, nói với Đàm Trọng An bị bỏ qua một bên: "Trọng An, chúng ta cũng lên xe đi."
"Được!" Đàm Trọng An nặn ra khuôn mặt cười cứng nhắc.
Hắn không hiểu gần đây mình bị làm sao, mỗi lần đối mặt với đôi mắt linh động của Tô Khả Phương đều cảm thấy run sợ, sao trước kia hắn không phát hiện ra Tô Khả Phương có một đôi mắt có thể mị hoặc nhân tâm (lòng người) như vậy?
Hai huynh muội Tô Khả Phương và Tô Khả Bân một đường hàn huyên vui vẻ, Đàm Trọng An lại bị bỏ qua một bên, Tô Khả Bân vì không muốn hắn xấu hổ, thỉnh thoảng hỏi hai câu.
Xuống xe bò muốn ngồi xe ngựa phải ra ngoài trấn, Tô Khả Phương lại theo sau hai người ra ngoài trấn.
Nơi đó đã có hai cỗ xe ngựa đang ngừng, trong đó một chiếc đã sắp ngồi đầy người, Tô Khả Bân và Đàm Trọng An thấy còn chỗ liền muốn lên.
"Ca, cái này cũng cho ca." Tô Khả Phương kéo tay ca ca, đem bao vải trên vai mình nhét vào ngực Tô Khả Bân.
"Đây là cái gì?" Tô Khả Bân hỏi.
"Ruốc cá và mắm tôm, ca mang về thư viện trộn cơm ăn, thời tiết ngày càng nóng, ca đừng để quá lâu, ăn hết muội lại nhờ người mang hộ tới chỗ ca." Tô Khả Phương thấy không ai chú ý, lặng lẽ đem một túi tiền nhỏ nhét vào tay Tô Khả Bân.
"Ca, đi xa ở bên ngoài cũng đừng quá tiết kiệm, Hạo Nhi ca không cần lo lắng, có muội đây, muội nhất định sẽ giúp Hạo Nhi khá hơn." Tô Khả Phương thu hồi tươi cười, nói nghiêm túc.
"Ca biết!" Tô Khả Bân nhìn nàng, trong lòng dâng lên vị chua.
Lần này trở về, hắn nhìn thấy cơ thể và tinh thần của nhi tử đều biến hoá trong lòng rất vui, hắn biết đây là công lao của muội muội, nên nghe lời nàng nói trong lòng càng thêm an tâm.
Nha đầu này thật sự trưởng thành rồi.
Lên xe, Tô Khả Bân mở bao vải ra nhìn, bên trong ngoại trừ ba cái hũ, còn có mấy quả trứng gà luộc và mấy cái bánh, nghĩ chắc là nha đầu Phương Nhi làm để hắn ăn trên đường.
Nhìn ca ca ngồi xe ngựa rời đi, Tô Khả Phương mới đi tới một chiếc xe ngựa khác, nhét cho phu xe mấy văn tiền sau đó hỏi hắn mấy vấn đề.
Tô Khả Phương ở chỗ phu xe nghe được một ít tin tức, lúc này mới trở về trên trấn.
Tô Khả Phương đi dạo trên đường một vòng, mua một cân thịt và một con gà mới tới Triệu Gia.
Tô Khả Phương vừa mới rẽ vào ngõ hẻm nhà Triệu Gia, liền nghe được từ sân nhà Triệu Gia truyền đến tiếng la khóc.
Triệu thẩm!
Tô Khả Phương cảm thấy lòng xiết chặt, chạy vội qua.
Mới vừa đi tới cửa Triệu Gia, Tô Khả Phương đã thấy Dương Xảo Lan bị một nam tử hai mươi tuổi, diện mạo du đầu phấn (??) ôm mạnh, mà hài tử của nàng ấy thì bị một nam gia đinh giơ lên cao.
Nàng vội rụt người lại, không để bọn họ phát hiện.
Đối phương là hai đại nam nhân, giờ nàng xông vào cũng không cứu được mẹ con Triệu thẩm, nàng phải nghĩ biện pháp.
Tô Khả Phương nhìn bốn phía, thấy cửa chính mấy ngôi nhà phụ cận Triệu Gia đều khoá ngoài, khó trách Triệu Gia náo thành như vậy cũng không có ai tới đây.
"Tâm can bảo bối, thật sự là muốn gϊếŧ chết gia rồi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn thỏa mãn gia, gia liền bỏ qua cho con gái ngươi, thế nào?" Nam tử mặt phấn cười da^ʍ, tay vươn tới muốn sờ mặt Dương Xảo Lan, Dương Xảo Lan nghiêng mặt tránh khỏi bàn tay lớn của gã.
Mắt Tô Khả Phương trầm xuống, đầu óc nhanh chóng chuyển động.
Nàng phải cứu mẹ con Triệu thẩm, nhưng không thể lưu lại tai hoạ.
"Trương Kim Quý, tên súc sinh này! Ngươi thả ta ra, nếu ngươi dám làm tổn thương nữ nhi của ta, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Dương Xảo Lan giãy dụa không có kết quả, quay đầu cắn tay gã họ Trương.
Nhưng mà gã họ Trương sớm có phòng bị, bóp chặt cằm của nàng ấy, hèn hạ vỗ mặt Dương Xảo Lan: "Tiểu tâm can, gia thích tính tình đanh đá này của ngươi."
Trước kia Dương Xảo Lan còn chưa tái giá với Triệu Kính Tân, gã đã nhiều lần tới cửa, nhưng Dương Xảo Lan ở goá lòng phòng bị so với bây giờ nặng hơn nhiều, gã chưa một lần đắc thủ, càng như vậy, lòng gã lại càng ngứa ngáy khó nhịn.
"Trương Kim Quý, tên súc sinh này! Ngươi dám tổn thương một sợi lông của nữ nhi ta, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Mắt Dương Xảo Lan tức giận đỏ bừng, điên cuồng gào thét.
"Tiểu tâm can, sao gia lại cam lòng để ngươi biến thành quỷ?" Đôi mắt Trương Kim Quý háo sắc tham lam đánh giá Dương Xảo Lan từ trên xuống dưới, chọc ghẹo nói: "Ngươi biết không, vừa nãy gia nhìn thấy phu quân ngươi và quản sự của Vương Gia đi vào quán rượu, chắc sẽ không về nhanh được. Chẳng lẽ ngươi không muốn thử xem gia so với lão nam nhân kia ai lợi hại hơn sao?"