Lần này Tô Khả Phương không tranh với ông, giúp ông đem hàng bày trên sạp cất mang về Triệu Gia.
Ngay từ đầu Triệu Kính Tân và Dương Xảo Lan đã coi Tô Khả Phương như vãn bối của mình, nên cũng không nghĩ tới phương diện nam nữ khác biệt.
Một người đem đồ vào trong nhà cất kỹ, còn một người đứng ngoài sân, lúc sau Triệu Kính Tân vội vàng đem tiền hàng vừa nhận được giao cho Tô Khả Phương: "Vừa rồi cao hứng thiếu chút nữa đã quên mất, lúc nãy quản sự phòng bếp của Vương Gia nói muốn nhập mười hũ ruốc cá và mười hũ chao cá lăng, bảo chúng ta muộn nhất là ngày kia đưa đến Vương Gia."
Tô Khả Phương hỏi lại: "Triệu thúc, tình huống của Vương Gia thế nào?"
Hiểu rõ khách hàng là bản năng sinh tồn cơ bản nhất của thương nhân.
"Nhắc đến Vương gia, ở trấn Đường Huyền này không ai không biết, không người không hay, gia chủ Vương Gia Vương Đức Minh ở trấn Đường Huyền nổi danh là đại thiện nhân (người rất tốt), tiệm thuốc và cửa hàng trang sức lớn nhất trên trấn là của Vương Gia, Vương Gia còn có rất nhiều cửa hàng và thôn trang ở các trấn khác, nhưng Vương Gia là đại gia tộc, ngũ đại đồng đường (năm đời ở chung một nhà) không ở riêng, nên tiêu xài lớn, nếu như cháu có thể làm sinh ý với Vương Gia, sau này sẽ không lo lắng."
Có thể làm sinh ý với Vương Gia, Triệu Kính Tân cao hứng thay Tô Khả Phương.
Nghe xong lời Triệu Kính Tân, Tô Khả Phương lại không hề lạc quan giống như ông.
Quản sự phòng bếp Vương Gia kia nhập mười hũ ruốc cá và mười hũ chao cả lăng cũng chỉ muốn cho người Vương Gia nếm thử, có thể cùng Vương Gia làm sinh ý hay không trước mắt còn khó nói.
Nàng trầm ngâm một lát rồi quyết định, cọc sinh ý với Vương Gia là buôn bán lớn, cho nên nhất định phải thành.
Tô Khả Phương lại hỏi Triệu Kính Tân một ít chuyện liên quan tới Vương Gia, Triệu Kính Tân biết gì nói nấy, Tô Khả Phương đem tình huống của Vương Gia thăm dò rõ ràng trong lòng cũng đã nắm chắc.
"Triệu thúc, 200 văn tiền này là tiền công hôm nay thúc giúp cháu đưa hàng, thúc nhận đi." Tô Khả Phương đếm ra 200 văn tiền giao vào tay Triệu Kính Tân.
"Tiền này sao thúc có thể nhận?" Triệu Kính Thu xụ mặt đem tiền đẩy trở về: "Phương Nhi, chúng ta quen biết lâu như vậy rồi, thúc chỉ giúp cháu đem hàng đưa đến quầy thịt, đường có bao xa còn nhận tiền của cháu, cháu xem thúc là loại người gì?"
Hơn nữa một lúc liền đưa 200 văn tiền, thật sự là doạ sợ ông.
"Triệu thúc, cháu không biết thúc và Triệu thẩm thương lượng có tốt không, nhưng cháu là người nói lời giữ lời, trước kia cháu đã nói thúc giúp cháu đưa hàng, cháu sẽ trích phần trăm cho thúc. Nếu thúc không nhận, lần sau cháu cũng không dám nhờ thúc giúp nữa." Tô Khả Phương ra vẻ cả giận nói.
Triệu Kính Tân muốn từ chối, thì Dương Xảo Lan cõng con xách đồ ăn đi vào sân.
Nghe được lời Tô Khả Phương, Dương Xảo Lan nói: "Lão gia hãy nhận đi, không phải chúng ta đã nói sau này đi theo Phương Nhi sao?"
Tối hôm qua bọn họ đã thương lượng xong rồi, cuối cùng Triệu Kính Tân nhượng bộ, nghe theo ý nương tử mình, về sau sẽ nghe Tô Khả Phương.
Thấy nương tử mình gật đầu, Triệu Kính Tân chần chừ một lúc mới ngượng ngùng nhận tiền.
Ăn cơm trưa xong Tô Khả Phương rời Triệu Gia đi tới cửa hàng bán giấy bút, vào trong mua giấy tuyền và bút mực.
Nếu tính toán mở rộng sinh ý, đầu tiên phải lên kế hoạch đầy đủ trước đã.
Từ cửa hàng bán giấy bút đi ra, Tô Khả Phương lại mua hai chuỗi hồ lô đường và mấy cái bánh bao thịt mang về cho Hạo Nhi.
Dạo này Hạo Nhi vẫn cách năm ba ngày lại sinh bệnh như cũ, cũng may không nghiêm trọng, nhưng nàng phát hiện Hạo Nhi so với trước sáng sủa hơn rất nhiều, nhìn thấy vậy trong lòng Tô Khả Phương vô cùng vui vẻ.
Vì ngày hôm sau không cần phải lên trấn nên ăn điểm tâm xong Tô Khả Phương theo Phó Thần Tường và Phó Nhậm Phi ra ruộng.
Khi nàng đến ruộng thấy khoai lang hai người kia đã gieo tốt, rau xanh trong ruộng cũng nảy mầm, Tô Khả Phương nhìn mặt mày cong lên.
"Phương Nhi —— "
Cách ruộng của Phó Gia không xa là ruộng nhà Thuỷ Sinh, nương tử Thuỷ Sinh thấy Tô Khả Phương liền đi tới chỗ nàng.
"Thẩm tới hái rau sao?" Tô Khả Phương thấy nương tử Thuỷ Sinh tay cầm rổ, trong rổ đầy rau hẹ.
"Phương Nhi, rau hẹ nhà thẩm ăn không hết, chỗ này cho cháu đó, rổ hôm khác trả lại thẩm." Nương tử Thuỷ Sinh đi tới, đưa rổ đầy cho rau hẹ cho Tô Khả Phương.
"Vậy cháu cám ơn thím." Giờ Tô Khả Phương mới biết rổ này là nương tử Thuỷ Sinh mang cho nàng, hơn nữa vừa nãy đi qua nàng thấy rau hẹ nhà họ trồng thật sự quá nhiều nên cũng không từ chối.
"Cám ơn cái gì? Nếu lần trước không phải cháu nhắc thẩm trông chừng sân, nói không chừng Đại Tráng hiểm độc kia đã đem tiền nhà thẩm trộm mất, thẩm còn chưa cảm ơn cháu đâu." Nương tử Thuỷ Sinh giận trách.
Bà ấy không nhắc đến, Tô Khả Phương cũng quên mất chuyện này rồi, nàng dừng một chút, hỏi: "Thẩm, việc hôn nhân của Đại Trụ đã định ra chưa?"
Nói đến việc hôn nhân của nhi tử, nương tử Thuỷ Sinh mặt mày hớn hở nói: "Định rồi, là một cô nương ở thôn Hạ Hà, thẩm đã nghe ngóng rồi cô nương kia chẳng những tính tình tốt, lại còn chịu khó."
Tô Khả Phương hơi sững sờ, vội cười nói: "Vậy phải chúc mừng thẩm rồi, ngày thành thân đã định chưa?"
Ban đầu nàng vẫn cho rằng Đại Trụ sẽ lấy cô nương thôn Hương Phường kia.
"Vẫn đang cùng đối phương thảo luận, chưa định ngày chính xác, chờ xác định ngày nhất định nói cho cháu." Nương tử Thuỷ Sinh vui cười hớn hở đáp.
"Vậy cháu chờ ăn kẹo mừng của Đại Trụ." Tô Khả Phương cũng vui mừng thay Đại Trụ.
Thật ra nàng cũng cảm thấy xảy ra chuyện như vậy, cô nương thôn Hương Phường kia dù gả vào nhà Đại Trụ cũng không nhất định được nhà chồng thích, giờ Đại Trụ nói thân lần nữa, với mọi người đều tốt.
"Đến lúc đó còn muốn mời cháu và cha mẹ cháu đến ăn mừng đó." Nương tử Thuỷ Sinh cười: "Được rồi, việc đồng áng thẩm còn chưa làm xong, thẩm về ruộng trước đã, lúc nào rảnh rỗi đến nhà thẩm chơi."
Nương tử Thuỷ Sinh nói xong lên tiếng chào hỏi Phó Thần Tường và Phó Nhậm Phi rồi trở về ruộng.
Nhìn rau hẹ trong rổ, Tô Khả Phương nói: "Nhị thúc, tam thúc, hai người làm việc đi, tẩu trở về làm sủi cảo rau hẹ cho mọi người ăn."
Nương tử Thuỷ Sinh cho rất nhiều rau hẹ, Tô Khả Phương đập thêm mấy quả trứng gà vào gói, đưa cho nhà mẹ đẻ một bồn sủi cảo lớn, còn lại cả nhà cũng ăn không hết.
Thu thập bát đũa xong đâu đấy, Tô Khả Phương ngẫm nghĩ, lấy một bát sủi cảo lớn bỏ vào không gian rồi mang lên núi.
Ruốc cá lần trước nàng để trong rừng Hạng Tử Nhuận vẫn chưa cầm đi, hẳn là có việc rời khỏi rừng rồi, cũng đã mấy ngày nàng không lên núi, không biết hắn trở lại chưa?
Tô Khả Phương đi đến chỗ nàng để ruốc cá trong rừng, phát hiện không thấy ruốc cá đâu, trong lòng nàng vui vẻ, nhỏ giọng gọi: "Hạng Tử Nhuận —— "
Gọi vài tiếng không thấy Hạng Tử Nhuận xuất hiện, nàng có chút thất vọng.
Nhưng loại tâm tình này nàng không để trong lòng quá lâu, khi thấy một thân cây cách đó không xa mọc cây nấm, nàng liền quên luôn Hạng Tử Nhuận.
Trời xanh chứng giám, nàng ở trong núi lòng vòng xoay chuyển bao nhiêu lần như vậy, đây là lần đầu tiên tự mình tìm thấy đồ ăn trong này, mặc dù chỉ có hai cây nấm, nhưng cũng đủ khiến nàng vui vẻ."
"Hai cây nấm có gì khiến cô cao hứng đến vậy?"
Từ xa Hạng Tử Nhuận đã thấy Tô Khả Phương đùng tay áo cẩn thận lau hai cây nấm như nhặt được chí bảo, miệng cười sắp ngoác đến tận mang tai, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Nghe được giọng nói trầm thấp như đàn Cello của Hạng Tử Nhuận vang lên phía trước, Tô Khả Phương vội ngẩng đầu, sau đó mừng rỡ kêu lên: "Huynh quay lại rồi sao?"