Chương 233: Coi tiền như rác

Nàng vẫn luôn coi Lý Trì là bằng hữu, đột nhiên nhận ra hắn có tâm tư khác với mình, nhất thời nàng thật khó lựa chọn, nếu hắn đã chọn giùm cho nàng thì nàng cũng không cần phải rối rắm.

“Lý Trì cũng coi như đã từng giúp nàng, hơn nữa lại là bằng hữu của nàng, ta biết nàng khó xử, cho nên nếu nàng muốn tiếp tục cung ứng những thứ như ruốc cá cho tửu lầu thì ta không có ý kiến, nhưng tiệm đồ chơi thì khác, ta không muốn nhìn nàng với hắn di ra đi vào chung với nhau!”

“Được, ta hứa với chàng từ nay về sau sẽ không đơn độc gặp mặt với Lý Trì.” Đây là lần đầu tiên hắn dung thái độ cường ngạnh như vậy nói chuyện với nàng, nhưng nàng cũng không tức giận, là cổ nhân thì nếu hắn có thể ẩn nhẫn với nàng, vì nàng đã nhượng bộ đến bước này thật sự không dễ dàng, điểm này thì trong lòng nàng rõ ràng.

“Đây là nàng nói đấy.” Hắn dùng tay nâng cằm nàng lên, cẩn thận ngắm khuôn mặt nhỏ của nàng, thấy nàng không có vẻ không vui thì mới cười lên.

“Ửm, là ta nói!”

Chữ cuối cùng của hắn bị hắn chặn trong miệng, miệng hắn vẫn còn mùi rượu khiến nàng choáng váng, cuối cùng mất đi ý thức dưới sự trêu chọc của hắn…

Phố ăn nhỏ chân chính hưng thịnh, sinh ý của quầy nhỏ của Giả thị và bọn Thủy Sinh cũng xem như đã ổn đinh, cha Thủy Sinh đã thuê một căn nhà tương đối tiện nghi, giá cả phải chăng ở một nơi hẻo lánh ở ngoại thành. Giả thị cũng khăng khăng muốn tự mình thuê nhà, nên Hạng Tử Nhuận cho nàng thuê một tòa tiểu viện ở cách Nam Thông phố không xa, ở gần thì tiện bề chăm sóc, tiền thuê cũng nằm trong phạm vi khả năng của Giả thị.

Tô Khả Phương và Mã Liên không hteer mỗi ngày đều ra quầy để hỗ trợ nên đã mua cho Giả thị một bà tử cho nàng sai sử.

Tô Khả Bân biết vợ mình ở huyện thành mở quầy làm ăn, nên nghỉ phép liền tìm lại đây.

Hắn vốn định nhân lúc nghỉ phép muốn ra quầy giúp đỡ, nhưng Giả thị không đồng ý, bởi vì nàng lo lắng nam nhân nhà mình giúp đỡ việc trong quầy sẽ đυ.ng mặt người cùng trường khiến hắn xấu hổ mất mặt.

Tô Khả Bân không lay chuyển được vợ mình, đành phải trở về tiểu viện đọc sách.

Mỗi ngày Tô Khả Phương đều ở xưởng báo chí rồi chạy mấy lần sang phố ăn nhỏ, tiệm ruốc cá và tiệm đồ chơi, khi rảnh còn phỉa điêu khắc vòng tay cho mẫu thân của Liễu Trường Phong, mỗi ngày đều vội vàng đến tối mịt tối mờ. Hạng Tử Nhuận bất mãn nhưng cũng không thể oán giận.

Chờ nàng làm xong mấy cái vòng tay đã qua tháng 5, Hạng Tử Nhuận cho người đem vòng tay sang Dương Phong Thành, sau đó liền tìm trường tư thục cho Hạo Nhi.

Sinh ý của tiệm xiên nướng Giả thị đã ổn định, có thể tự mình thuê nhà nên khi Tô Khả Bân nghỉ phép thì Tô Bằng và Lư thị cũng dẫn Hạo Nhi lên huyện thành ở hai ngày. Trong khoảng thời gian này Diêu thị và Hạng Thần Tường cũng đến huyện thành hai lần, nhưng đều chỉ ở hai ngày liền quay về thôn.

Hôm nay, Tô Khả Phương đang ở xưởng báo chí thảo luận việc thời tiết cùng với Cao Xuân Dương thì thấy Mã Liên tìm nàng.

“Tiểu thư, cô gia mời người trở về.”

“Hắn đâu?” Tô Khả Phương nghi ngờ hỏi, lúc nào Hạng Tử Nhuận muốn tìm nàng đều cũng tự mình tới.

“Trong nhà có hai vị khách mới đến, một vị là Mạc ma ma đã đến lần trước, cô gia đang chiêu đãi bọn họ ở nhà.” Mã Liên trả lời.

Tô Khả Phương mím môi nghi ngờ, chẳng lẽ Liễu lão phu nhân sai Mạc ma ma đến cảm ơn?

Chờ hai người trở lại Nam Thông phố, Mã Liên nói hai vị khách đều đã đi rồi, nàng hỏi Hạng Tử Nhuận mới biết ngoại trừ Mạc ma ma, còn có tâm phúc Liễu Trường Phong.

“Bọn họ tới tìm chàng hay tìm ta?” Tô Khả Phương hỏi.

“Là tìm chúng ta!” Hắn nhìn nàng, giữa mày mang theo ý cười nhợt nhạt, nói: “Về phòng lấy vài bộ quần áo, chúng ta phải lập tức khởi hành đi Dương Phong Thành.”

Tô Khả Phương sửng sốt: “Ta cũng phải đi?”

“Ta lần này phải đi Dương Phong Thành ít nhất hơn nửa tháng, lần trước nàng đã nói lần này sẽ đi cùng ta, bây giờ xưởng báo chí có Cao lão bá, rời đi nửa tháng sẽ không có vấn đề gì!” Hắn bình tĩnh nhìn nàng, ngập ngừng nói: “Hơn nữa Liễu lão phu nhân cũng muốn gặp nàng.”

Nếu nàng không muốn đi Dương Phong Thành thì hắn sẽ từ chối bên chỗ Liễu lão phu nhân, nhưng có tâm tư riêng là muốn nàng đi cùng hắn.

Tô Khả Phương do dự một lát rồi mới gật đầu nói: “Cũng được, ta đi nửa tháng vậy, nửa tháng sau nếu chàng chưa làm xong chuyện thì ta sẽ về trước.”

Huyện thành có quá nhiều chuyện, bỏ đi quá lâu thì nàng thật sự không yên lòng, còn Hạo Nhi tháng sau liền phải đi tư thục, đến lúc đó cha mẹ nàng nhất định cũng sẽ đến huyện thành

ở một thời gian.

“Được, đều nghe nàng.” Nàng chịu nhả ra là hắn đã vui lắm rồi, sao còn dám được voi đòi tiên.

Đến xưởng báo chí và tiệm gà chiên giao phó một lát rồi đến tiệm đồ chơi nhỏ dặn dò chưởng quầy mới một chút đã tối hẳn, phu thê hai người để A Cam và xe ngựa lại rồi thuê một chiếc xe ngựa đi trước đến Dương Phong Thành.

Hai vợ chồng đi suốt đêm, giữa đường gặp được Mạc ma ma, còn tâm phúc của Liễu Trường Phong đã cưỡi ngựa trước một bước về Dương Phong Thành.

Nửa đêm vài ngày sau ba người mới tới Dương Phong Thành, tới Dương Phong Thành rồi, Hạng Tử Nhuận uyển chuyển từ chối lời mời của Mạc ma ma, không đến phủ thành chủ ngủ lại mà lại đem theo vợ mình đi hơn nửa vòng Dương Phong Thành mới tới trước một tòa đại viện tử khí thế.

Tô Khả Phương nhìn cái cửa lớn sơn đỏ cao hơn một trượng kia, chớp mắt: “Viện này là của chúng ta?”

Bộ dáng hai mắt sáng rỡ của nàng khiến hắn bật cười: “Nếu nàng thích thì ngày mai ta mua viện này.”

Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ của Tô Khả Phương suy sụp: “Không phải của chúng ta thì thôi, không cần mua chỗ này, phí tiền lắm.”

Viện này vừa thấy đã không tiện nghi, bọn họ lại không ở Dương Phong Thành, mua nhà lớn như vậy còn không bằng đem tiền cho nàng đầu tư làm buôn bán.

“Viện này là dưới danh nghĩa của Lâm Chiêu Hoành, mỗi lần ta tới Dương Phong Thành đều ở đây, nếu chúng ta muốn mua thì ta nói hắn, chắc chắn có thể nửa mua nửa cho.” Hắn vừa giải thích, vừa gõ mở cửa, giọng không chút để ý.

“Nửa mua nửa cho à?” Tô Khả Phương ánh mắt lấp lánh, lòng đã dao động.

“Muốn mua à?” Hắn buồn cười nhìn nàng.

Nàng nhíu mày: “Đi vào nhìn một chút rồi quyết định.”

Hai vợ chồng đánh chủ ý lên tòa nhà này, mắt trái Lâm Chiêu Hoành ở xa xa giữa đường huyện nhảy nhảy, cũng không biết chính mình sắp phải lập tức coi tiền như rác.

Bởi vì đã nửa đêm nên hai vợ chồng gõ cửa đợi một hồi lâu mới thấy một nam nhân trung niên cường tráng hơn bốn mươi tuổi bước ra mở cửa, vừa thấy Hạng Tử Nhuận, nam nhân trung niên lập tức cung kính để cho hai người đi vào: “Hạng đại thiếu gia, ngài đã tới?”

“Ích Thanh thúc, đây là tức phụ của ta, ta ở lại đây vài ngày nên phiền toái thúc rồi.” Hạng Tử Nhuận đơn giản giao phó.

“Vâng, Hạng đại thiếu gia!” Phong Ích Thanh đáp ứng rồi trúc trắc gọi Tô Khả Phương: “Hạng đại thiếu phu nhân, mời vào trong.”

“Đi thôi.” Hạng Tử Nhuận cũng không màng tới Phong Ích Thanh ở đây, dắt tay nàng ngựa quen đường cũ đi vào trong.

Ngày thường chỉ có một người Phong Ích Thanh ở cho nên ngoại trừ cổng lớn, nơi khác đều không có thắp đèn, trong viện tối thui. Hạng Tử Nhuận vừa dẫn Tô Khả Phương qua cửa thùy hoa thì Phong Ích Thanh liền xách mấy cái đèn l*иg lại

Hạng Tử Nhuận tiếp nhận đèn l*иg, vừa nắm tay nàng tiếp tục đi vào trong vừa nói: “Tòa nhà này rất lớn, nhưng bây giờ khuya rồi, ngày mai chúng ta đi thành chủ phủ trước rồi lúc về ta sẽ dẫn nàng đi dạo.”