Sau một phen cải tạo ác liệt…
Mái tóc bạch kim của hắn đã được thay bằng một mái tóc ngắn đen nhánh, trên người mặc một bộ quần áo thể thao giản dị, trông không khác gì một người bình thường.
Giang Dục Lộ hài lòng nhìn thành quả công tác suốt ba giờ đồng hồ của mình, nói: "Cái gì của mình thì vẫn nên tự mình xử lý mới thoải mái."
Hắn đứng dậy, cứng ngắc giơ hai cánh tay lên, ngơ ngác nhìn cô: "Lộ Lộ thích ta như bây giờ sao?"
"Đương nhiên! Quá đẹp trai! Quá sáng sủa! Không thể đóng gói anh vào cho xuất đạo thật quá đáng tiếc mà!" Cô đi vòng vòng quanh hắn mấy vòng, vươn tay nâng cằm hắn lên, bộ dạng như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
Lâm Kim Phong híp híp mắt, tươi cười có chút mất tự nhiên, nhưng quả thật nụ cười này phát ra từ tận đáy lòng: "Lộ Lộ thích là được."
Cô hơi suy tư nhìn hắn: "Bây giờ thì vấn đề ngoại hình đã được giải quyết, chỉ còn một vấn đề là anh không thể ngày nào cũng bay từ cửa sổ vào phòng tôi được, vẫn nên ở cùng một phòng với tôi thì hơn..."
Hắn nghe cô nói vậy, giật mình một cái, giống như vừa được mở chốt vậy, kích động thốt lên: "Ta có thể! Ta mỗi ngày đều có thể đi cửa sổ, ta không cần ngủ, kiểu người như ta mỗi ngày đều có thể bảo hộ bên cạnh lúc nàng đi ngủ! Không phải sao???”
Giang Dục Lộ bị hắn làm cho hoảng sợ, nhất thời sửng sốt: “Hả, anh chắc chứ? Anh không cần ngủ à?”
"Ừ, ta không cần!"
"Vậy sau khi anh ra khỏi trò chơi thì định làm gì?"
"Chờ nàng mở ra trò chơi tiếp theo." Ánh mắt hắn kiên định, ngữ khí đương nhiên khiến cô hơi đau lòng.
"Vậy hả..." Cô chợt bừng tỉnh, cảm giác mỏi mệt đột nhiên đánh úp vào người.
"Lâu lắm, hơi khó khăn..." Cô không tự chủ nhắm hai mắt lại, muốn lui lại đằng sau mấy bước, không ngờ Lâm Kim Phong sải bước lên một bước, ôm chặt cô vào lòng.
Đôi mắt vừa nhắm lại của cô vì khẩn trương mà đột ngột mở to, theo phản xạ có điều kiện đẩy hắn ra: "Anh muốn làm gì?"
Hay là...
Cẩu độc thân từ trong bụng mẹ như cô vẫn chưa quen với việc đột nhiên có tiếp xúc thân mật với người khác phái như vậy.
Lâm Kim Phong thấy cô phản ứng như vậy, cứng đờ người.
Mái tóc đen nhánh của hắn bị gió xuân từ cửa sổ bay vào thổi tung lên, sườn mặt bất động, đồng tử đỏ rực tỏa sáng, môi mỏng hơi chu, cực kì vô tội: "Làm sao vậy? Ta chỉ muốn để nàng dựa vào l*иg ngực ta nghỉ ngơi một chút thôi, vách tường cứng rắn, vừa lạnh vừa cứng..."
Cô nhìn thấy bộ dáng tủi thân của hắn, vậy mà trong lòng lại mềm nhũn, vội vàng an ủi: "Tôi biết, tôi biết rồi, không phải...không phải là tôi không quen sao...Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, thần kinh hơi mẫn cảm chút."
Nói xong, Giang Dục Lộ cau mày, hai mắt nheo lại, giơ tay xoa nắn huyệt Thái Dương, lại chuẩn bị dựa vào vách tường lần nữa.
Lâm Kim Phong thấy vậy, lại tiến lên, ôm cô dựa vào ngực mình.
Lần này cô không trốn tránh nữa.
"Lộ Lộ, chỉ cần có ta ở đây, nàng sẽ không mệt mỏi như thế nữa, mọi chuyện còn có ta, nàng chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được."
Giang Dục Lộ thở dài một hơi, tảng đá đè nặng trong lòng dần dần được loại bỏ, dây thần kinh vẫn luôn căng chặt cũng thả lỏng không ít: "Anh vừa tới nơi này, có thể biết được cái gì chứ."
"Ta có thể học, tất cả mọi thứ ta đều có thể học, vì nàng, cái gì cũng có thể."
"Đừng vì tôi, anh phải là chính mình." Giang Dục Lộ từ từ mở to mắt, ngẩng đầu nhìn hắn, "Nếu đã đi tới thế giới này thì anh phải có nhân cách độc lập, tư tưởng độc lập, không thể tiếp tục như lúc trước, chỗ nào cũng lấy tôi làm trung tâm."
Lúc này, trông Giang Dục Lộ như một vị giáo sư già tư lịch thâm hậu.
Lâm Kim Phong vươn tay ôm cô vào trong ngực, tự nhiên gác cằm lêи đỉиɦ đầu cô, vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Nhưng, nếu thế gian này không có nàng, ta sẽ không tới!"
Đáng chết, cái tên chiến thần chiến lực trăm vạn này là một tên não tàn luyến ái!!!