Ngày đó đi xem mắt, Giang Dục Lộ không cẩn thận dẫm phải cục cứt chó, còn tưởng là cuộc sống sau này sẽ có biến hóa to lớn. Nói không chừng, cẩu độc thân hai mươi sáu năm là cô đây sẽ thành công tiến thẳng vào thiên đường hôn nhân. Nhưng hết thảy những ảo tưởng đó đều không xảy ra, những chuyện phát sinh sau đó đã không thể dùng “Sự bất toại nhân nguyện” để hình dung nữa rồi… ******* “Phong Phong, anh biết không? Bây giờ tôi mới nhận ra, thì ra cục cứt chó ngày đó tôi giẫm phải chính là anh.” Cô nhìn chàng trai đang cúi người cột dây giày cho mình, bừng tỉnh nói. Lâm Kim Phong đứng lên, cái hiểu cái không, nghiêm túc nói: “Ừ, Lộ Lộ nói cái gì thì chính là cái đấy.” ******* Ở trong mắt người khác, Giang Dục Lộ là đại tiểu thư gia tộc quyền quý, là nữ tổng tài phong vân khắp chốn. Nhưng trong lòng Lâm Kim Phong, cô chỉ là một đứa trẻ thích giấu kẹo mυ"ŧ và hay gõ phím lầm bầm lầu bầu mà thôi. “Anh không muốn em chịu hết thảy oan khuất thế gian, nên anh tới.” Hắn phá vỡ biên giới không gian, chỉ để Lộ Lộ của hắn không phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa. “Người khác chỉ nhìn thấy em quang mang vạn trượng, chứ không hề thấy những vết thương chồng chất sau lưng, nên anh tới.” Chiến thần triệu đô trong thế giới võng du bên kia, đệ nhất sát thần gϊếŧ người như ma xuyên server, chỉ vì một cô gái mà cam nguyện cúi đầu xưng thần. “Cho dù thế nào em cũng là chủ nhân trên danh nghĩa của tôi, tôi với em, cộng sinh cộng tử!” ******* “Lộ Lộ, tại sao lúc đầu em lại đặt cho tôi cái tên này?” “Bởi vì, kim phong ngọc lộ tương phùng, đường trần muôn kiếp có đâu sánh bằng.”