Chương 3.1: Rõ ràng

Lý tổng thường xuyên bị người khác nhắc nhở đi nhìn lại cuộc đời của chính mình, tạp chí thương nghiệp phỏng vấn thích gán cuộc sống ở trong núi của anh là khởi đầu đau đớn nhất trong cuộc đời của một nhân sĩ thành công. Kỳ thật khi Lý Cố hồi tưởng lại, năm tháng trong núi cũng không phải quá gian nan. Khi đó anh giống một con khỉ đá mông muội, chưa từng thấy giàu có, cho nên không biết bần cùng nghĩa là gì.

Chưa từng được biết cuộc sống có bao nhiêu tốt đẹp, cũng chưa từng được lĩnh ngộ cuộc sống có thể tàn khốc thế nào.

Kỷ Hàn Tinh dùng một buổi chiều dạy anh viết tên mình ngay ngắn, hôm sau Lý Cố đi lên giao vở bài tập, bên trong nội dung toàn là quỷ vẽ bùa, bên ngoài vậy mà viết cái tên ra hình ra dáng, thầy giáo Kỷ nhìn mà có chút buồn cười.

Kỷ Hàn Tinh nghiêm trang mà khen ngợi anh: “Anh học được rất nhanh, hàng ngày chăm chỉ luyện tập, không bao lâu là có thể tích lũy được rất nhiều chữ.”

Lý Cố ngượng ngùng cười cười, bị một đứa trẻ nhỏ hơn mình rất nhiều khen ngợi, một từ phức tạp sao có thể hình dung được tâm tình của anh. Anh đánh bạo đề ra một yêu cầu với Kỷ Hàn Tinh: “Em có thể hay không… dạy anh viết tên của em?”

Đôi mắt sáng long lanh của Kỷ Hàn Tinh nhìn qua, tựa hồ có chút không rõ, Lý Cố vội vàng giải thích: “Tên em dễ nghe, anh muốn học viết.”

“Ừm, vậy được rồi, em dạy cho anh.”

Kỷ Hàn Tinh ngồi xổm trên mặt đất vẽ ba cái ô vuông tập viết độ lớn tương tự nhau, “Em tên Kỷ - Hàn - Tinh, Kỷ (纪) từ chữ Kỷ (己) bên phải không có đầu, Hàn (寒) là trời đông giá rét, còn Tinh, Tinh (星) chính là ngôi sao.”

Chữ Kỷ không khó viết, tuy rằng Lý Cố vẽ ra cái bánh quai chèo để làm thiên bàng(*), tốt xấu cũng có hình dáng khuôn chữ. Chữ Hàn thì khó viết, chờ anh viết xong ba đường gạch ngang ở giữa, thì đã vượt ra khỏi ô vuông tập viết không biết bao nhiêu, Lý Cố sờ sờ mũi, vô cùng xấu hổ viết thêm hai nét nữa, chậc, không hề khí khái, giống như một người mập mạp không ngừng đi tiểu. Anh chột dạ nhìn Kỷ Hàn Tinh, đối phương lại không lộ ra biểu tình ghét bỏ, mà còn bình tĩnh chỉ ra chỗ có vấn đề: “Anh luyện viết chưa nhiều lắm, cấu trúc chữ còn yếu. Có thể bắt đầu luyện nắn nót một chút với những chữ dễ viết.”

(*)Thiên bàng: Chữ đơn thể cấu tạo thành chữ hợp thể được gọi là thiên bàng

Vừa nói vừa viết lên mặt đất chữ “Tinh”, bĩu môi với Lý Cố: “Viết chữ này thử xem?”

Lý Cố không sợ trời không sợ đất, giờ phút này lại cực kỳ sợ sẽ viết ra một chữ tàn phế khiến người ghét bỏ, trong tay cầm nhánh cây khua nửa ngày trên không trung không dám xuống tay.

Kỷ Hàn Tinh đối với rối rắm của anh vừa nhìn đã hiểu ngay: “Không nên để anh học chữ “Hàn” trước, nét chấm vốn chính là nét khó viết nhất. Anh thử chữ này đi, ban đầu học viết đều là dạng chữ này.”

Lý Cố ngồi xổm trên mặt đất nhìn gương mặt trắng nõn của cậu, bởi vì trời lạnh nên có chút đông lạnh đến đỏ bừng, rõ ràng là bộ dáng tiểu tinh quái không rành thế sự, lại hiểu chuyện đến mức làm lòng người mềm mại hẳn đi. Anh xoa mặt một phen, một lần nữa nắm lấy nhánh cây nhỏ, tỉ mỉ bắt chước nét bút của Kỷ Hàn Tinh, một nét sổ, nét ngang gập, lại nét ngang, lại nét ngang… nét bút gượng gạo nhưng cũng rất nỗ lực.

Trong mắt Kỷ Hàn Tinh nhiễm một chút ý cười: “Chữ này viết khá được, trước khi hạ bút đều suy nghĩ kỹ, ông nội Kỷ nói suy nghĩ cũng rất quan trọng.”

Lý Cố có chút vui vẻ, một loại phấn chấn được người khác ủng hộ từ trong l*иg ngực nho nhỏ của anh dâng lên, nhìn chữ “Tinh” do Kỷ Hàn Tinh viết và chữ “Tinh” do anh viết song song đứng cạnh nhau, anh lẩm bẩm nhắc mãi một câu, “Hóa ra Tinh Tinh dễ nhìn như vậy.”

Kỷ Hàn Tinh không nghe rõ: “Cái gì?”

Lý Cố từ trong túi móc ra một hộp thuốc dúm dó, xé ra vuốt phẳng, thử thăm dò hỏi: “Em có thể dùng bút viết tên ở đây không? Anh muốn trở về luyện tập thêm.”

Hộp thuốc không nhưng vẫn có mùi thuốc lá nhàn nhạt, Kỷ Hàn Tinh liếc mắt đánh giá Lý Cố, Lý Cố nhanh nhạy giải thích: “Đây là của trưởng thôn, anh thấy bên trong giấy rất trắng nên mới giữ lại.”

Kỷ Hàn Tinh gật gật đầu, dùng tay nho nhỏ chống cằm nghĩ nghĩ: “Được rồi, em viết cho anh.”

Lý Cố thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lần trước tên nhóc nhà họ Thiệu ở thôn bên cạnh hút thuốc trước mặt anh, còn rủ anh hút thử một điếu, Lý Cố đối với mùi vị kia không ham thích gì, chỉ là cảm thấy một cậu bé lớn như mình có thể kẹp một điếu trong tay thì giống như có thể gia tăng sức quyến rũ, còn có thể cho người khác một loại ảo giác nam nhân trưởng thành. Cho nên mới lén giữ lại hộp thuốc lá của trưởng thôn, rảnh rỗi lấy ra làm dáng trước mặt bọn trẻ trong thôn, vẫn đang do dự có nên tìm cơ hội thật sự hút thử một lần hay không.

Việc này đại khái thuộc về phiền não tuổi dậy thì của các cậu bé, Lý Cố trước nay chưa từng nói với ai ý tưởng có chút phản nghịch nhưng lại khiến anh kích động này, một điếu thuốc lá dường như làm anh đứng ở giao điểm giữa “Đứa trẻ ngoan” và “Đứa trẻ hư”.

Vốn là anh thiên về khuynh hướng nếm thử một hơi xem cảm giác thế nào, nhưng hôm nay ánh mắt của Kỷ Hàn Tinh lại khiến ngọn lửa nho nhỏ trong lòng anh nhanh chóng bị dập tắt.

Lý Cố không thể nói được là vì sao, anh chỉ là mơ hồ biết, nếu anh giống như tên nhóc nhà họ Thiệu bắt đầu hút thuốc, Tinh Tinh đại khái sẽ không muốn ngồi cạnh anh cầm tay dạy anh viết chữ.

Kỷ Hàn Tinh cũng không biết chỉ trong thời gian chốc lát như vậy Lý Cố có thể nghĩ nhiều chuyện như thế, cậu nắm cây bút máy của thầy giáo Kỷ còn thô to hơn ngón tay cậu, từng nét bút viết cực kỳ nghiêm túc. Kỷ Hàn Tinh còn chưa nẩy nở, một đôi mắt ở trên gương mặt nho nhỏ nhìn có vẻ cực kỳ to mà đẹp, lông mi cũng dài. Thời điểm nghiêm túc viết chữ có loại mỹ cảm khiến người khác không thể không thành kính mà đối đãi.

Lý Cố sau này nghĩ lại, đại khái là bắt đầu từ khi đó, trong nội tâm thô ráp mông muội của mình bắt đầu có rất nhiều phân chia, Kỷ Hàn Tinh giống như chiếc rìu của Bàn Cổ khai thiên lập địa, xuất hiện trong cuộc sống của anh với sự xinh đẹp sắc bén cùng lý trí vượt trội hơn so với tuổi tác, từ đây, cuộc sống của anh không còn là vô tâm vô phế ăn no chờ chết, mà là sự phân biệt rõ ràng giữa cái tốt và cái xấu.

Ngồi ở địa ngục nhìn lên thiên đường, anh đã biết bộ dáng của thiên đường, sẽ không đối đãi qua loa với cuộc sống của chính mình.

Đạo lý này năm mười bốn tuổi anh mới hiểu, nhưng vẫn chưa muộn.

Lý tổng mỗi lần đi bàn chuyện làm ăn, luôn có người thích mời thuốc lá. Lý Cố xua tay từ chối, “Tôi không hút.”

Đối phương tất nhiên rất kinh ngạc: “Cai thuốc rồi?”

Lý Cố hơi hơi mỉm cười: “Từ nhỏ chưa từng hút, về sau vị kia trong nhà không thích mùi thuốc lá.”