Lão trưởng thôn nhường ra căn nhà làm việc công của Thôn Ủy Hội để làm phòng học, đây đại khái là hai gian phòng phù hợp nhất có thể tìm được ở Ninh Xuyên để dùng làm phòng học. Thế cho nên ngày thường làm việc ông chỉ có thể co mình ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong lớp học. Bàn ghế nguyên vẹn lành lặn đều dùng cho bọn trẻ, lão trưởng thôn tìm cái ghế chỉ còn ba chân rưỡi, gõ gõ đập đập chắp vá dùng tạm, mỗi ngày ngồi đều tỉnh táo hơn bất kỳ ai, bởi vì hơi không chú ý là có thể bị ngã chổng vó lên trời như con rùa.
Ông vẫn hay tiện tay mang theo một nhánh cây nhỏ khô giòn, nhìn qua thật sự giống bang chủ Cái Bang. Bang chủ thân mang trọng trách giữ gìn kỷ luật, đứa nhỏ nào không nghe lời, ở trong lớp học la hét, ông sẽ bẻ một nhánh cây nhỏ ném tới. Bởi vì ngồi trên cái ghế ba chân rưỡi, trưởng thôn thường xuyên hạ bàn không vững, dẫn tới nhánh cây bay loạn, dễ dàng ngộ thương người. Vì thế Lý Cố bất đắc dĩ phụng mệnh ngồi ở hàng đầu, nhiệm vụ là khi lão trưởng thôn vô tình ném que bắn về phía thầy giáo Kỷ, thì duỗi tay bắt lấy “ám khí”. Một học kỳ trôi qua, năng lực thăng bằng của lão trưởng thôn trở nên tốt hơn, có thể so với Tiểu Long Nữ ngủ trên dây thừng. Độ chính xác của Lý Cố khi ném và né tránh ám khí cũng tăng vọt, rảnh rỗi còn có thể đi lên núi kiếm chút món ăn hoang dã trở về thêm món cho thân thể đang phát triển của mình.
Tuy rằng quá trình không quá dễ dàng, nhưng tóm lại có thể khiến cho một đám trẻ lớn lớn bé bé thành thật nghe giảng bài. Mấy củ cải nhỏ này ở Ninh Xuyên tuổi không đồng nhất, chiều cao khác nhau, nhưng ở chuyện không có văn hóa thì thật ra rất là nhất trí, thầy giáo Kỷ đều phải dạy lại từ đầu, không cần chia theo cấp lớp.
Thầy là giáo viên tình nguyện ở đây lâu nhất, đôi khi không đến lớp thầy chủ động xuống đất hỗ trợ làm việc nhà nông đều sẽ bị dân làng mà đứng đầu là lão trưởng thôn từ chối, rất có ý tứ là tay của thầy giáo Kỷ mà chạm một chút vào cái cuốc cũng là một sự khinh nhờn đối với tri thức. Ở trong mắt các hương dân, thầy nghiễm nhiên trở thành hóa thân của tri thức ở nhân gian, vô cùng cao quý. Hơn nữa thầy giáo Kỷ trắng nõn cao gầy, ở cái nơi khí hậu khắc nghiệt, thỉnh thoảng còn có gió cát này mà có thể luôn luôn giữ bộ dáng sạch sẽ không nhiễm bụi đất, thì khí chất càng có vẻ đặc biệt hơn.
Thầy ở trong căn phòng phía sau phòng học Thôn Ủy Hội, ở Ninh Xuyên này đã coi như là phong thủy bảo địa. Trước cửa có giếng nước, lấy nước không cần đi xa. Lão trưởng thôn sợ thầy mùa đông múc nước phải cố sức, liền cho lao động miễn phí là Lý Cố tới, mỗi ngày múc đầy lu nước trong phòng cho thầy, có việc gì cần làm thì làm.
Lý Cố ban đầu có chút sợ thầy giáo Kỷ, bởi vì thầy khác với những giáo viên khác xuống nông thôn giúp đỡ người nghèo, những giáo viên kia nhìn thấy bọn họ liền cười, tuy rằng Lý Cố cũng không hoàn toàn thích cái loại tươi cười này, luôn cảm thấy mang theo chút ý tứ thương hại cùng bố thí. Thời điểm dạy cũng là hận không thể đem tình cảm dâng hiến viết ở trên mặt, học xong khen ngươi, không học được cũng khen ngươi, dù sao bọn trẻ đã khổ như vậy, nhắc nhở yêu cầu thêm những cái khác có vẻ không đủ nhân đạo. Thầy giáo Kỷ không giống vậy, hoàn toàn không vì đồng tình với bọn họ tuổi nhỏ thất học mà nương tay, ngươi không thể giả vờ học, bởi vì thầy sẽ nhìn chằm chằm đến khi ngươi học được mới thôi. Người làm công tác văn hóa mà nổi tính bướng bỉnh, so với giày lớn gậy lớn của lão trưởng thôn còn khủng bố hơn.
Lý Cố ban đầu là hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày mà lão trưởng thôn giao cho liền chạy, từ sau khi Kỷ Hàn Tinh tới, thời gian anh ở lại trong nhà thầy giáo Kỷ trở nên dài hơn, không có việc gì cũng phải tới đi hai vòng. Lý Cố mơ hồ hiểu được tại sao những cô bé bên ngoài lại sẵn lòng tiêu nhiều tiền đi mua búp bê vừa đắt vừa không thực dụng, bởi vì đồ vật xinh đẹp như vậy đặt ở trong nhà chính là chuyện khiến người ta vui vẻ, so với việc xuống sông bắt cá trèo cây bắt chim còn vui vẻ hơn.
Đi đến nhà thầy giáo Kỷ cửa không khóa, thầy giáo Kỷ không ở nhà, chỉ có một mình Kỷ Hàn Tinh, ngồi ở trên ghế cao cao, cầm một quyển sách đọc, Lý Cố tò mò mà duỗi đầu ra nhìn thoáng qua, tên sách năm chữ, anh chỉ nhận ra hai chữ “hai vạn”, là lúc xem đánh mạt chược học được, lại nhìn thấy trong sách chi chít chữ, hiển nhiên không phải truyện tranh, nhìn đến mức đau đầu, mới hỏi Kỷ Hàn Tinh: “Tất cả chữ này em đều biết hết?”
Kỷ Hàn Tinh thản nhiên gật đầu: “Gần như vậy, đôi lúc có một hai chữ lạ không nhận ra có thể tra từ điển.”
Cậu cứ như vậy cao cao mà ngồi, chân còn không chạm đến trên mặt đất, đung đưa. Ôm một quyển sách Lý Cố xem không hiểu, cùng trẻ con trong núi không giống nhau, ngược lại giống một tiểu tinh quái không biết từ nơi nào tới, xinh đẹp đến mê hoặc lại cao cao không thể với tới.
Lý Cố đột nhiên có chút tự ti, giáo dục vỡ lòng của anh quá muộn, thế cho nên mười bốn mười lăm tuổi vẫn chưa phát triển ra sự xấu hổ và lòng trắc ẩn đúng tuổi, nhưng hiện giờ cuối cùng đã cảm nhận được một chút tự tôn cùng khát khao trở nên mạnh mẽ của thiếu niên, cho dù đối phương là một đứa nhỏ cái gì cũng không hiểu, lại khiến Lý Cố cảm nhận được tư vị không muốn yếu kém trước mặt ai đó.
Vóc dáng cùng tuổi tác của anh không lớn, cũng chỉ có thể nhận biết được mấy chữ nét bút đơn giản. Cực kỳ hâm mộ mà nhìn Kỷ Hàn Tinh, từ tận đáy lòng Lý Cố nói: “Em thật là giỏi, còn nhỏ đã biết nhiều chữ như vậy.”
“Em chỉ là được học sớm,” ánh mắt Kỷ Hàn Tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ quyển sách đến trên mặt anh, nhìn anh trong chốc lát: “Anh muốn học thêm càng nhiều chữ sao?”
“..... Muốn.” Thầy giáo Kỷ ngày nào cũng dạy, nhưng Lý Cố luôn cho rằng bán sức lao động mới là đường ra tương lai bình thường nhất của người như hắn, đi học không phải có lệ nhưng cũng không quá để bụng. Không biết như thế nào, nhìn thấy cậu bé này bỗng nhiên khiến anh cảm thấy nếu có thể trở thành một nhân tài dựa vào tri thức kiếm cơm cũng rất tốt, ít nhất có thể giống thầy giáo Kỷ trên người luôn luôn sạch sẽ, như vậy mới có thể chơi cùng với Tinh Tinh.
Anh vừa nói như vậy, Kỷ Hàn Tinh luôn là bộ dáng nghiêm túc trên mặt sinh ra ý cười, Lý Cố nhìn mà sửng sốt.
Kỷ Hàn Tinh nói: “Ông nội Kỷ nói, người ham học thì đáng giá dạy.” Nói xong cậu từ trên ghế cao cao chuẩn bị nhảy xuống dưới, Lý Cố nhìn mà trong lòng run sợ, anh nghĩ nếu tương lai anh có tiền, thì sẽ trải thảm lông xù xù khắp mọi nơi trong nhà, để Kỷ Hàn Tinh có thể đi chân trần khắp nơi, nếu không đứa nhỏ giống như được nặn thành từ bột mì này va vào đâu cũng khiến người khác đau lòng.
Vì thế anh tiến lên nhấc cậu xuống, Kỷ Hàn Tinh cười với anh một chút: “Dạy anh bắt đầu từ viết tên của mình nhé, chữ của anh đúng là không ra hình dạng gì cả.”
Lý Cố quẫn bách.
Tên của anh đối với một người lớn tuổi thất học mà nói đúng thật là ngại nhiều nét, hai người ngồi xổm cạnh nhau, mỗi người cầm một nhánh cây, Kỷ Hàn Tinh ở trên mặt đất viết một nét, anh viết theo một nét. Kỷ Hàn Tinh từ 4 tuổi đã bắt đầu luyện chữ, hiện giờ đã rất có hình ý.
Lý Cố nghĩ không ra, vì sao cùng là nét bút như vậy, Kỷ Hàn Tinh viết ra giống như chữ in trong sách, còn anh viết ra lại giống như chó bò, mà còn là cái loại chó uống nhiều quá không còn tỉnh táo bò ra…..
Kỷ Hàn Tinh thật sự nhìn không được, nắm lấy tay anh, ý đồ bao lấy tay Lý Cố bên trong bàn tay nho nhỏ của mình: “Anh thả lỏng một chút, em cầm tay anh viết.”