Chương 1.2: Thiếu dạy dỗ

Lý Cố tắm rửa xong đi ra, Kỷ Hàn Tinh đã rửa bát đũa sạch sẽ, thu dọn xong phòng bếp.

Kỷ Hàn Tinh vô cùng xinh đẹp, lại không thích cười, nhìn qua giống như người không lây nhiễm khói lửa trần gian. Người ngoài đại khái sẽ không bao giờ ngờ tới một chàng trai trẻ tựa như tiên này, lại làm việc nhà thành thạo trôi chảy đến như vậy.

Trên tóc Lý Cố còn nhỏ nước, áo ngủ mặc lỏng lẻo, dây lưng phía trước cũng không buộc chặt, nhìn rất không đứng đắn, vạt áo hở lộ ra đường cong cơ bắt tuyệt đẹp, ngực săn chắc và đầu | nhũ màu nâu sẫm. Từ trước đến nay ở bên ngoài Lý Cố luôn là Phật hệ gương mặt tươi cười, gu ăn mặc cũng rất tốt, đã bước sang tuổi 35, mà thoạt nhìn giống như người 27-28 tuổi. Nhưng khí chất lại khác biệt, không nóng nảy như người trẻ tuổi. Ông chủ Lý đến tuổi này, bản thân đã tu luyện thành nhân tinh (*). Mặt mày càng thêm sâu sắc, ngoại hình những năm gần đây so với thời điểm quá mức sắc bén đã nhu hòa hơn nhiều.

(*)Nhân tinh: có nghĩa là một người có tư duy độc đáo, giỏi tính toán, khôn ngoan, không dễ bị lừa, xử lý mọi việc trôi chảy và không bao giờ thua lỗ.

Trong hầu hết các trường hợp, nó được sử dụng theo nghĩa khen ngợi, ám chỉ một người cực kỳ thông minh.

Thời điểm anh còn trẻ hơn bây giờ một chút, giống như một con thú hung hãn, nói thẳng ra là nhất định phải đạt được thành tựu gì đó ở cái xã hội xa lạ này. Bây giờ qua một thời gian dài rốt cuộc đã rèn luyện vẻ mặt bụi bặm sương gió trở nên thông thấu diễn cảm, đạp dầu mỡ cùng bụi bặm dưới chân, xây dựng nên khí chất toàn thân.

Chỉ khi ở trước mặt Kỷ Hàn Tinh, chút kiệt ngạo khó thuần trong xương cốt cùng một chút vô lại bị đè nén mới có bộc lộ ra.

Ông chủ Lý lả lơi bước đến trước mặt Kỷ Hàn Tinh, duỗi tay kéo người ôm vào bên trong vạt áo ngủ to rộng, ôm chặt trong lòng. Eo Kỷ Hàn Tinh rất nhỏ, nhưng mềm dẻo mạnh mẽ, cậu vốn đang ở độ tuổi trẻ trung tràn ngập sức sống. Lý Cố nhẹ nhàng cắn một cái ở bên tai cậu: “Vì sao chúng ta dùng cùng một loại sữa tắm, Tinh Tinh lại thơm hơn anh?”

“Nói linh tinh gì đó.” Kỷ Hàn Tinh vỗ rơi móng vuốt không thành thật của ai đó, nhìn lướt qua điều hoà trong góc phòng, sau đó lấy điều khiển từ xa chỉnh tăng lên hai độ, sau đó đè người lại để sấy tóc. “Tuổi nào rồi, sao còn tham lạnh như vậy.”

“Không chỉ tham lạnh, mà còn tham hoan.” Lý Cố mạnh mẽ xoa nắn cái túi phồng lên trên qυầи ɭóŧ của Kỷ Hàn Tinh, liếʍ môi đầy mong đợi: “Tinh Tinh, chúng ta làm đi.”

Kỷ Hàn Tinh không dao động, khép lại quần áo không chỉnh tề của cái người già mà không đứng đắn, tiếp tục sấy tóc: “Đã uống rượu thì không thể làm, không tốt cho tim.”

Lý Cố tủi thân lắm rồi, đầu cọ cọ ở vòng eo của cậu, tóc còn hơi ẩm rối tung, nghênh ngang dựng đứng trên đỉnh đầu. Lý Cố ngửa đầu hỏi cậu, đôi mắt kia thời điểm nhìn về phía Kỷ Hàn Tinh luôn rất sạch sẽ: “Có phải em chê anh già hay không? Không muốn làm với anh.”

Kỷ Hàn Tinh không có biểu cảm gì liếc nhìn anh một cái: “Người già nào có thể hoa hòe lộng lẫy giống như anh, bất cứ lúc nào cũng có thể ở bên ngoài cắm cờ màu cho em?”

Lý Cố trong lòng lộp bộp một chút, duỗi tay kéo người đến gần hơn: “Em nghe anh nói đã Tinh Tinh, đây là do cậu thanh niên kia mới từ Bắc Kinh tới, trời xa đất lạ. Bậc cha chú của cậu ta đã từng giúp đỡ anh, nên anh tiện thể giúp cậu ta chút chuyện nhỏ.”

Kỷ Hàn Tinh nửa cười nửa không lườm anh: “À, vậy là em đoán đúng rồi.”

Lý Cố: “.....”

Anh biết ngay mà! Lại rơi vào bẫy của Kỷ Hàn Tinh! Lần nào cũng đều như vậy, nhiều năm rồi mà anh vẫn không tiến bộ, cứ thấy bẫy rập là nhảy vào. Từ nhỏ Kỷ Hàn Tinh đã có thể nhìn thấu mọi lời nói dối của anh, dường như sinh ra đã mang theo thiết bị phát hiện Lý Cố nói dối, bất kỳ động tác nhỏ nào của ông chủ Lý cũng không thể qua mắt được Kỷ Hàn Tinh, ông chủ Lý ưu sầu mím môi nghĩ, cuộc sống này đúng là càng ngày càng khó khăn.

Kỷ Hàn Tinh nhìn anh ăn mệt, trong mắt có chút vui sướиɠ, vừa mát xa đầu vừa sấy tóc cho anh: “Ừm, ngày nào cũng có mấy đứa trẻ ở trước mặt em viện đủ lý do không mang bài tập về nhà, thấy quá nhiều rồi.”

Hài lòng mà một lần nữa sấy cho Lý Cố kiểu tóc vuốt ngược ra sau nhìn qua tràn đầy sức sống, giống một tiểu Ngưu Lang tô son trát phấn, Kỷ Hàn Tinh tự mình vui vẻ. Cậu bình thường không thích cười, bởi vì khóe miệng nhếch lên sẽ khó tránh khỏi vẻ đẹp có chút khıêυ khí©h. Vì tôn nghiêm thầy giáo, cậu rất ít khi cười như vậy ở trước mặt người khác.

Dùng tay búng búng trán Lý Cố, Kỷ Hàn Tinh giọng điệu nhẹ nhàng: “Không tệ, miễn cưỡng coi như đẹp trai.”

Lý Cố ném khăn lông sang một bên, túm lấy cổ áo Kỷ Hàn Tinh giở trò lưu mạnh: “Đẹp trai mà em lại không hôn anh?”

Kỷ Hàn Tinh hừ nhẹ một tiếng: “Cho anh làm trò.”

Rồi ngồi xổm xuống hôn lên trán anh một cái, liếc nhìn Lý Cố ánh mắt ảm đạm không biết đã lại mở rộng vạt áo từ khi nào, không dấu vết dời đi ánh mắt: “Đi ngủ sớm một chút, em đi xem bài giảng ngày mai.”

Lý Cố lại rất quật cường: “Không ngủ.”

Kỳ Hàn Tinh bị anh phiền đến đau đầu, “Hiện tại không ngủ, ngày mai anh làm sao mà dậy được? Trước 11 giờ phải đi ngủ.”

Lý Cố đánh cược da mặt túm chặt lấy cậu, đưa ra lý do: “Anh đã ba ngày không quan hệ, cảm giác các chỉ số sức khỏe của cơ thể giảm sút rất nhanh.”

Kỷ Hàn Tinh vừa tức vừa buồn cười, đè người xuống nhét vào trong ổ chăn, dém chăn cẩn thận cho anh.

Mới vừa cất bước muốn rời đi, lại không kịp đề phòng bị Lý Cố đang trùm chăn đột nhiên ôm vào lòng.

Ông chủ Lý oán khí tận trời: “Hôm nay mà không làm thì anh sẽ nghẹn chết.” Vừa lẩm bẩm vừa gặm cần cổ lộ ra bên ngoài của Kỷ Hàn Tinh, ôm chặt người đến mức không thể động đậy.

Kỷ Hàn Tinh híp híp mắt, nhìn thấy bộ dáng cởi mở của anh, khóe miệng cong lên: “Già mà không đứng đắn, em thấy anh là thiếu dạy dỗ.”

Lý Cố thản nhiên lật chăn lên, áo ngủ cũng đã cởi ra, “Chỉ chờ em đến dạy dỗ anh thôi.”

Kỷ Hàn Tinh đảo khách thành chủ, nắm cằm anh.