Chương 10.1: Tôi đi tìm ngôi sao

Thời gian trôi qua từng chút, lòng Lý Cố lại nặng nề thêm một phần.

Mọi người tìm đến khi trời tối cũng không có kết quả, cho đến khi ánh hoàng hôn ấm áp bị màn đêm bao phủ.

Trong nhà Đồ Khánh Xuyên có già có trẻ, buổi tối nhất định phải về, không thể nán lại lâu thêm được.

Trưởng thôn nghe ngóng được địa chỉ Cục Cảnh Sát ở gần đấy, vội vàng đi qua báo án, hồi đó trẻ con mất tích không được lập án ngay. Trưởng thôn khuyên can mãi, gấp đến độ nói chuyện mà môi phát run, mới khiến cho lão cảnh sát tin rằng đứa bé thật sự là đi lạc chứ không phải người trong nhà nhất thời đại kinh tiểu quái(*).

(*)Đại kinh tiểu quái: quá ngạc nhiên trước một điều gì đó không có gì đặc biệt.

Lý Cố cứng rắn kìm nước mắt lại, cố gắng muốn truyền đạt tính nghiêm trọng của chuyện này cho đối phương.

Mặc dù khi lần đầu tiên có người nhắc đến khả năng này, trong lòng anh tràn ngập đau khổ cùng kháng cự, Lý Cố nói: "Tinh Tinh rất ngoan, cũng rất thông minh. Em ấy sẽ không tự ý đi theo người khác đâu, nhất định là có ai đó kéo em ấy, hoặc làm cách nào đó ép buộc em ấy đi cùng. Là cháu đã không trông chừng kỹ em ấy, em ấy còn nhỏ như thế, nếu có người cố ý lôi đi, em ấy chắc chắn không thể chống lại..."

Người thiếu niên lần đầu tiên cảm nhận được tư vị phức tạp của việc thừa nhận sai lầm, gánh vác trách nhiệm là như thế nào.

Người phạm sai lầm thường có xu hướng trốn tránh và chối bỏ, sau khi biết được Kỷ Hàn Tinh có thể bị lừa bán, trong đầu Lý Cố cũng lóe lên ý nghĩ rằng có lẽ Tinh Tinh tự mình đi lạc, nhưng anh nhanh chóng ý thức được, nếu không phải do anh nhất thời xúc động buông tay Kỷ Hàn Tinh, thì có lẽ giờ đây bọn họ đã cùng nhau đeo những chiếc ba lô đầy ắp đồ ăn vặt và đồ chơi mới, dẫm lên bóng đêm để trở về nhà.

Nhưng từ “nếu” này không phải sự thật, hiện tại Kỷ Hàn Tinh đang không rõ tung tích.

Chịu đựng khó chịu khi trái tim muốn vỡ ra cùng bất lực, Lý Cố tận lực bỏ qua khẩu âm, sử dụng từng chữ mình có thể nói rõ ràng để kể lại sự việc đã xảy ra cho viên cảnh sát già.

Dưới ánh mặt trời không có gì là mới mẻ cả, mỗi lần đều xúc động, nhưng rồi mỗi lần lại trở về với sự thờ ơ.

Sau khi trưởng thành Lý Cố quay đầu nhìn lại ngộ ra rất nhiều đạo lý, chẳng hạn như một thị trấn nhỏ nằm ở giao điểm của vài tỉnh, nơi tồn tại một chuỗi sản nghiệp đen tối bị nguyền rủa nhưng lại rất chân thật, không phải là thứ anh có thể lay chuyển được, và tất nhiên cũng không phải là điều mà một viên cảnh sát già ngày qua ngày tay đút túi áo, một ly trà pha cho đến khi không còn vị, có thể giải quyết được.

Khuyên can mãi cũng chỉ là lập án, không có tiến triển thực chất nào khác.

Niên đại không có camera, di động cũng không phổ biến. Sau này Lý Cố hồi tưởng lại đều cảm thấy niên đại đó làm người ta tràn ngập cảm giác không an toàn, giống như chỉ cần bị tách ra trong biển người, là sẽ không bao giờ gặp lại được nữa.

Trên đường trở về Lý Cố phá lệ trầm mặc, trong chiếc ba lô rách của anh có mực nước cùng vở luyện tập mới mà anh lén mua cho Kỷ Hàn Tinh, còn có viên bi màu sắc rực rỡ và kẹo.

Đều là những thứ anh muốn ôm đến trước mặt Kỷ Hàn Tinh, dỗ cho cậu gọi một tiếng ca ca thì sẽ cho cậu quà.

Lão trưởng thôn cũng không biết chính mình nên nói tin tức này cho thầy giáo Kỷ như thế nào.

Ông giống như tráng sĩ cắt cổ tay nặng nề gõ cửa nhà thầy giáo Kỷ.

Ông không biết chuyện này nên đền bù như thế nào, cũng không biết chính mình có cái gì có thể đền bù cho thầy giáo Kỷ.

Ông sợ thầy giáo Kỷ vì vậy mà giận chó đánh mèo lên nơi này, nếu thầy giáo Kỷ rời đi, thì thật sự không tìm được ai bằng lòng dạy dỗ đám trẻ trong núi nữa.

Nếu thầy giáo Kỷ có yêu cầu, ông thậm chí có thể đi chết. Nhưng hiển nhiên, điều này cũng không thể cung cấp bất kỳ sự trợ giúp nào.

Sắc mặt thầy giáo Kỷ nhanh chóng trở nên u ám, nhưng lại dị thường bình tĩnh mà xác nhận lại với Lý Cố tình huống trước khi bị lạc.

Thầy nói: “Ngày mai, tôi đi ra ngoài một chuyến.”

“Tôi đi cùng với cậu.” Trưởng thôn vội vàng nói, thầy giáo Kỷ ngầm đồng ý.

Lý Cố tuy rằng không còn mặt mũi nào nói chuyện, nhưng vẫn cứng cổ giơ tay lên: “Trò cũng đi.”

Thầy giáo Kỷ mệt mỏi lắc đầu, “Trò ở lại, thầy sẽ mang thằng bé về.” Trong mắt thầy giáo Kỷ có sự kiên định gần như tuyệt vọng, nhưng ánh mắt đó lướt qua rất nhanh, Lý Cố thậm chí không hiểu được hàm nghĩa bên trong.

Buổi tối thầy giáo Kỷ nằm ở trên giường, nhắm mắt lại cũng không ngủ được.

Cuối cùng từ trên giường ngồi dậy, nương theo ánh sáng mỏng manh chiếu vào gian phòng tồi tàn này, từ trong ví tiền lấy ra một bức ảnh chụp.

Người trong bức ảnh anh tuấn lại cương nghị, chỉ là bức ảnh đã được chụp từ nhiều năm trước, người đàn ông trong ảnh cũng chỉ mới ngoài hai mươi, đang ở độ tuổi thanh xuân tràn đầy sức sống.

“Rất xin lỗi, tôi đã đánh mất cậu, không ngờ cũng không bảo vệ tốt cho thằng bé.”

Một đêm không hề chợp mắt.

Mỗi một loại khả năng đều là một loại lăng trì đối với chính mình. Người trưởng thành luôn muốn mở ra cánh chim của mình bảo vệ tốt cho lớp trẻ, ngăn cách bọn họ với sự thật tàn khốc ngoài xã hội, nhưng vẫn không có cách nào hoàn toàn ngăn cản ác ý đột nhiên phát sinh đến từ cuộc sống.

Thầy giáo Kỷ không nhịn được suy nghĩ, rồi lại không dám tưởng tượng, đứa bé như Kỷ Hàn Tinh sẽ bị đối xử như thế nào.

Kỷ Hàn Tinh là một sinh mệnh nho nhỏ mềm mại, giống như lá non cùng nụ hoa sinh trưởng vào mùa xuân, non nớt mà tốt đẹp.

Cũng là… sự tiếp nối sinh mệnh duy nhất mà người đó lưu lại.

Nếu chỉ là có người muốn mua một cậu bé về coi như con trai, thì đó có thể là tình huống tốt nhất, cậu sẽ không bị ngược đãi.

Nếu là bị mang đi biến thành tàn tật, bẻ gãy tay chân, coi như công cụ ăn xin…

Thậm chí khả năng xấu nhất… cậu bé xinh đẹp với non nớt như vậy, nếu gặp phải…

Thầy giáo Kỷ biết người như vậy thật sự có tồn tại, thầy nắm chặt tấm ảnh chụp kia, vẻ mặt có một khắc hoảng hốt: “Đây là, báo ứng sao?”

Trời vừa bắt đầu hửng sáng, những ngôi sao vẫn chưa hoàn toàn bị che khuất.

Trưởng thôn lái xe chở thầy giáo Kỷ vào thành phố.

Trước khi đi dặn dò Lý Cố ngoan ngoãn ở nhà trông nhà, thỉnh thoảng đến quầy bán quà vặt hỏi thăm xem có cuộc điện thoại nào gọi đến không.

Nhìn ra Lý Cố trầm lặng khác thường, lão trưởng thôn muốn nói với anh vài lời nhưng lại không biết mở miệng thế nào, trước khi ra cửa vỗ vỗ đầu anh một phen: “Nhãi con, trông nhà cẩn thận. Con người ai cũng có số mệnh cả, những gì số đã định, con cản nổi sao? Tinh Tinh là đứa trẻ có mệnh tốt phú quý, chắc chắn sẽ bình an trở về.”

Lý Cố rất cảm kích lúc này ông còn có thể chú ý đến mình, nhưng loại an ủi này lại không thể làm anh tốt hơn chút nào, chỉ nhét lương khô đã chuẩn bị từ sớm vào trong lòng ngực trưởng thôn: “Đừng nói nữa. Mau đi, người mau đi đi.”

Trưởng thôn đi rồi, anh từ trong sọt túi nilon mà nhà thu thập nhặt ra một cái túi nhìn qua chất lượng tốt nhất, dùng khăn ướt lau lau sạch sẽ.

Đem mấy đồ vật mua cho Kỷ Hàn Tinh trong chiếc ba lô rách thật cẩn thận gói lại, nhét xuống dưới đệm giường.

Sau ngày Kỷ Hàn Tinh bị lạc, Lý Cố cũng biến mất.

Anh không biết trời có bao nhiêu cao, đất có bao nhiêu lớn, chỉ đơn thuần nghĩ rằng, trời đất chỉ cần có điểm cuối, đời này anh vẫn sẽ luôn đi tìm. Cho dù trời đất không có điểm cuối, vậy cũng không sao cả, luôn sẽ có một khoảnh khắc, anh có thể đến gần Kỷ Hàn Tinh hơn một chút.

Anh để lại một tờ giấy với chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo:

Con đi tìm Tinh Tinh, không cần lo lắng cho con.

Tìm không thấy con sẽ không trở lại.