Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hàn Tinh Viễn Cố

Chương 8.2: Họp chợ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sáng sớm trời còn chưa sáng hẳn, trong nhà lão trưởng thôn đã nổi lửa, Lý Cố vội vàng húp cháo rau, giống như con thỏ gặm xong hai cái bánh bao lớn.

Sau đó lại vội vàng đi phụ việc cho người lớn, dọn số hàng hoá muốn vận chuyển ra ngoài bán lên trên chiếc xe nhỏ.

Vì cơ hội được đi theo họp chợ để mở rộng tầm mắt, Lý Cố chờ đợi rất lâu, đi theo làm tuỳ tùng cho lão trưởng thôn, chịu thương chịu khó ra sức lao động, chỉ sợ ông nửa đường đổi ý không dẫn theo anh nữa.

Đặc sản trong núi xếp lên xe đẩy tay, rồi dùng trâu kéo, hiện tại đường đã tu sửa thông được một đoạn, dễ đi hơn nhiều, có thể mang thêm vài thứ ra ngoài.

Dọn xong hàng hóa đi đón Kỷ Hàn Tinh, bởi vì họp chợ đứa nhỏ cũng phải dậy sớm theo, bộ dáng giống như còn chưa hoàn toàn mở mắt, chỉ nhìn thấy lông mi thật dài chớp chớp, ngồi ở trên ghế cao cao quy quy củ củ ăn cơm sáng.

Thời điểm Lý Cố đến cậu chính là đang ăn miếng cuối cùng trong bát, buông đũa xuống. Kỷ Hàn Tinh đại khái là rời giường còn chưa tỉnh ngủ hẳn, ăn xong liền muốn lười biếng, không muốn cử động, nhìn về phía Lý Cố, Lý Cố rất hiểu nên đi qua nhấc cậu xuống khỏi ghế. Kỷ Hàn Tinh cong khóe môi cười cười với anh.

“Đã nói với con thế nào?” Thầy giáo Kỷ cầm một cái khăn lông ấm đi tới.

Kỷ Hàn Tinh hơi hơi dẩu miệng, nhỏ giọng nói: “Việc mình có thể tự làm thì không được phiền toái người khác.”

Lý Cố nhanh chóng hòa giải: “Ca ca không phải người khác, không sao cả.”

Thầy giáo Kỷ đối với bộ dáng cam tâm tình nguyện bị sai khiến của anh không còn lời nào để nói, đưa khăn lông cho Kỷ Hàn Tinh, Kỷ Hàn Tinh nhận lấy lau miệng cùng tay.

Trước khi đi thầy giáo Kỷ đưa cho cậu khăn cổ tự mình đan, len sợi màu chàm là thầy giáo Kỷ rút ra từ chính áo len của mình. Trẻ con thường không dùng khăn quàng tối màu như vậy, nhưng quàng lên cổ Kỷ Hàn Tinh càng tôn lên màu da tuyết trắng của cậu, càng giống như một búp bê sứ.

Thầy giáo Kỷ dặn dò cậu: “Đi ra ngoài thì theo sát Lý Cố ca ca của con, đừng chạy linh tinh. Tiền tiêu vặt ở trong túi của con, thích cái gì có thể mua, đi đi, về sớm một chút.”

Khuôn mặt nhỏ của Kỷ Hàn Tinh rúc vào trong khăn cổ ấm áp, vẫy tay với thầy giáo Kỷ.

Trên xe đẩy tay là địa bàn tấc đất tấc vàng, chất đầy đồ vật có thể đem đi bán, chỉ còn lại phía mép ngoài cho người ngồi, tiêu chuẩn cao nhất là không rơi xuống là được.

Cha của Đồ Ngọc Minh bám lấy cái sọt, ngồi dán sát cạnh mép xe, vốn dĩ vóc dáng cũng không cao, hiện tại nhìn thấy càng giống như một con thằn lằn trung niên thành tinh.

Những người khác đều thương Kỷ Hàn Tinh tuổi còn nhỏ, chừa một vị trí cho cậu ngồi ở phía trước, may mắn khổ người của cậu cũng không lớn, không chiếm quá nhiều chỗ. Lý Cố ngồi canh ở bên cạnh, tránh cho cậu nửa đường ngã xuống do xóc nảy.

Lý Cố đối với chợ trên thị trấn tràn ngập chờ mong, cho nên cả một đường đều lải nhải với Kỷ Hàn Tinh, nói đến cảnh tượng họp chợ mà trước đây anh từng được nghe, nơi đó có rất nhiều đồ ăn ngon và chơi vui, thiếu niên dùng đôi câu vài lời mình từng nghe được ghép thành hình ảnh hoàn chỉnh chính mình tưởng tượng ra.

Trước đây Kỷ Hàn Tinh học chính là tiểu học ở thành phố, cũng chưa từng thấy cảnh họp chợ ở thị trấn, nghe Lý Cố nói cũng ngo ngoe rục rịch, từ khăn cổ quấn kín mít lộ ra đôi mắt to, tò mò đánh giá cảnh sắc trên đường núi.

Gió thổi qua bên tai, trời dần dần sáng.

Lý Cố hà hai hơi vào lòng bàn tay, rồi chà xát, dán đến bên cạnh lỗ tai nhỏ của Kỷ Hàn Tinh: “Nếu mệt thì cứ ngủ một lát, còn lâu lắm mới đến nơi.”

Kỷ Hàn Tinh đang rất có hứng thú: “Em còn chưa từng thấy cảnh trời sáng đâu, muốn nhìn thêm một chút.”

“Vậy được rồi,” Lý Cố ngồi sát gần hơn một chút, thay cậu khép chặt vạt áo: “Anh cùng em xem.”

Kỷ Hàn Tinh năm nay tám tuổi, đang ở độ tuổi phải ăn đủ ngủ đủ thì thân thể mới có thể phát triển, buổi sáng miễn cưỡng bị thầy giáo Kỷ dựng dậy ăn sáng đã là cực hạn, theo xe lảo đảo lắc lư tiến về phía trước, cậu ngắm mặt trời mọc được một lát, rất nhanh đã không chống được cơn buồn ngủ, dựa vào trên người Lý Cố ngủ thϊếp đi.

Lý Cố chọc chọc khuôn mặt nhỏ của cậu, nơi bị ngón tay chọc lõm xuống một chút, khi buông tay lại nhanh chóng căng trở lại. Lý Cố cảm thấy thú vị, lại chọc thêm mấy lần.

Cha của Đồ Ngọc Minh nhìn thấy buồn cười, trêu ghẹo nói: “Thầy giáo Kỷ nhặt được đứa bé này thật tốt, so với bé gái ở chỗ chúng ta còn đẹp hơn.”

Lý Cố hạ giọng thật nhỏ, sợ đánh thức Kỷ Hàn Tinh: “Sao lại nói là nhặt được, không phải gọi thầy giáo Kỷ là chú sao?”

Chú Đồ nhìn anh một cái, “chậc” một tiếng: “Cháu nhìn đứa bé này tuy rằng là do thầy giáo Kỷ của cháu dạy ra, nói chuyện làm việc nhìn có chút giống, nhưng ngoại hình này không lừa được ai. Lại nói với tính tình thầy giáo Kỷ của cháu, đâu giống là có thể cưới vợ sinh ra một đứa con lớn như vậy?”

Tuy rằng Lý Cố cũng rất tò mò với thân thế của Kỷ Hàn Tinh, nhưng lại không hiểu sao không muốn thảo luận nhiều với người khác: “Cũng chưa chắc, có khi là nhà thân thích, có cha mẹ nào có được đứa con như vậy còn vứt bỏ sao.”

Chú Đồ thở dài một hơi: “Cháu không nghe có người đồn…”

“Khụ khụ,” lão trưởng thôn ở phía trước đánh xe ngắt lời chú Đồ: “Gió lạnh buổi sáng còn không chặn được miệng ngươi, cứ phải hít đầy bụng mới được à?”

Chú Đồ nhe răng với Lý Cố, xua tay tỏ vẻ không nói nữa.

Lý Cố tò mò, rồi lại theo bản năng không muốn miệt mài theo đuổi, duỗi tay kéo lại khăn quàng cổ của Kỷ Hàn Tinh bị tuột xuống, quấn lại một lần nữa, Kỷ Hàn Tinh lẩm bẩm một tiếng: “Ưm, tới rồi sao?”

“Không đâu, không đâu,” Lý Cố nhẹ nhàng xoa đầu cậu, “em dựa vào anh ngủ, tới thì anh gọi em.”

“ừm, được…”
« Chương TrướcChương Tiếp »