Chương 8.1: Em ở đây

Trẻ nhỏ trong lòng không chứa được bao nhiêu tâm sự, cái đầu nhỏ của Lý Cố không thể chứa nổi nỗi buồn to lớn như vậy, sốt ruột trong chốc lát, liền ôm quyển vở cũ nát đi đến gốc cây cách đó không xa ôn bài.

Một đống lời nói của Khổng Tử khiến anh da đầu tê dại, Lý Cố một bên ngâm nga giống như tiểu hoà thượng lơ đễnh đọc kinh, một bên mong ngóng thân ảnh nho nhỏ cách đó không xa.

Rốt cuộc vẫn là không bỏ đi được, Kỷ Hàn Tinh ở đây ăn tết xong phỏng chừng tháng hai phải về thành phố khai giảng, núi cao đường xa, gặp mặt một lần sẽ rất khó.

Anh vừa mới tìm được một cậu bạn nhỏ khiến người khác yêu thích như vậy, khi đó Lý Cố còn chưa biết hình dung loại tâm tình này của mình như thế nào. Năm Kỷ Hàn Tinh tám tuổi, đã thắp sáng một khả năng mới trong cuộc đời của Lý Cố.

Trên người Kỷ Hàn Tinh có loại xinh đẹp sắc sảo, cho dù cậu trắng nõn như con gái, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt điềm tĩnh của cậu, người khác rất khó nhận sai cậu thành bé gái yếu đuối dễ nhào nặn.

Những lúc nghiêm túc còn có chút lạnh lùng, chẳng qua khi đó cậu còn rất nhỏ, điều này thường bị vẻ bề ngoài tinh xảo che giấu, dễ dàng khiến người khác có loại ảo giác ôn hòa.

Lý Cố nhìn cậu trong chốc lát, sau đó gục đầu xuống, phát ngốc với quyển vở đã bị lật giở đến sờn đi.

Anh làm ra một quyết định, anh muốn đi học trung học. Dù chưa biết vận mệnh có tốt hay không, nhưng ý nghĩ này khiến anh cảm thấy mình có chút khác biệt, anh bắt lấy chút tự tin mong manh này, muốn trở thành một người tốt hơn.

Lý Cố dựa vào gốc cây nhắm mắt lại, yên lặng bắt đầu hồi tưởng lại các chương vừa mới học.

Một đôi tay nhỏ ấm áp tinh tế bao trùm lên đôi mắt của anh: “Đoán xem là ai?”

Độ ấm trên đôi tay kia thật thoải mái, lại mềm mại giống như không có xương cốt. Lý Cố rầu rĩ mà trả lời: “Anh không biết.”

Bạn nhỏ không vui, trong giọng nói lộ ra một chút bướng bỉnh hiếm thấy: “Không biết thì sẽ không buông.”

Lý Cố không biết phải làm thế nào với cậu, đành phải nở nụ cười: “Anh đã biết, biết em là ai.”

“Là ai?” Bạn nhỏ vội vàng hỏi, trái ngược hẳn với ngày thường.

Lý Cố tùy ý để tay của cậu bao trùm trên hai mắt của mình, chậm rãi nói: “Trưởng thôn nói với ta, bầu trời có rất nhiều ngôi sao, buổi tối ra ngoài ban ngày trở về, là bởi vì có người dẫn dắt bọn họ. Em chính là vị thần trông giữ những ngôi sao đúng hay không?”

“Không phải, em chính là ngôi sao.” Bạn nhỏ buông lỏng tay, hoạt bát chạy đến ngồi xuống bên cạnh anh. Hai người ngồi cạnh nhau, cậu so với Lý Cố thấp hơn một chút, lộ ra đỉnh đầu tóc xù xù, Lý Cố cảm thấy cậu như thế nào cũng đều đáng yêu, nhưng lại có chút tự ti, nhìn cậu một cái, dời ánh mắt đi.

Kỷ Hàn Tinh ngược lại rất hứng khởi nói chuyện với anh: “Lý Cố ca ca muốn trở thành vị thần trông giữ ngôi sao à?”

Lý Cố nhìn chằm chằm mũi giày của mình, sau một lúc lâu mới nói: “Anh không phải…… anh là người đứng trên mặt đất ngắm nhìn ngôi sao.”

Kỷ Hàn Tinh rất nghiêm túc nhìn anh, cái gì cũng chưa nói.

Lý Cố cảm thấy ánh mắt kia quá mức sâu thẳm, càng giống như đang đánh giá, chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, vốn không nên có ánh mắt như vậy.

Một ngọn lửa nho nhỏ ở trong l*иg ngực anh dần dần nóng lên, nắm tay Lý Cố siết rồi lại thả, ấp ủ hồi lâu, nói với Kỷ Hàn Tinh: “Tinh Tinh, anh chuẩn bị đi học trung học.”

Kỷ Hàn Tinh mở to hai mắt, sau đó khóe miệng cong lên: “Thật vậy chăng? Ca ca thật tuyệt vời!”

Lý Cố lần này thật sự cười, bạn nhỏ, nếu như không biết cậu đã nhảy lớp, Lý Cố chắc chắn sẽ cho rằng sùng bái của cậu là chân thành. Lý Cố đối mặt với Kỷ Hàn Tinh rốt cuộc ý thức được chút hư vinh thiếu niên của chính mình rất không vững chắc, thành thành thật thật nói ra suy nghĩ của mình: “Anh hiện tại chữ to cũng chưa nhận thức được mấy chữ, thành tích rất kém cỏi, còn không biết có thể thi đỗ được hay không.”

“Vậy à, anh lại đây một chút.” Kỷ Hàn Tinh nói. Lý Cố nghe lời mà sáp lại gần, Kỷ Hàn Tinh híp mắt, vươn ngón tay, chạm chạm vào giữa trán Lý Cố một chút.

Lý Cố có chút ngây người, khoé miệng Kỷ Hàn Tinh cong lên độ cong đẹp mắt: “Chia cho anh, hiện tại những sách em đã đọc, anh cũng đều biết.”

Lý Cố bị tính trẻ con ít khi thấy của cậu lấy lòng, há mồm muốn nói “cảm ơn em”, cảm ơn em nhìn ra tâm tình anh không tốt, còn dỗ anh vui vẻ.

Kỷ Hàn Tinh hơi hơi lắc đầu ngăn cản lời anh định nói, hơi hơi chớp mắt trao đổi với anh một ánh mắt trong lòng hiểu rõ mà không nói ra: “Đi thôi, chúng ta cần phải trở về.”

“Ừm.” Lý Cố nắm tay cậu trở về.

“Tinh Tinh, hai ngày nữa, anh cùng người lớn đi họp chợ, cùng đi chơi được không?”

“Được ạ,” Kỷ Hàn Tinh rất vui vẻ đồng ý, “Ca ca dẫn em theo, chú Tri Thanh cũng sẽ yên tâm.”

Mùa hè ban ngày luôn rất dài.

Thời điểm tài xế đưa Lý Cố về nhà đã gần 8 giờ, trời vẫn còn chưa tối hẳn. Cửa tiểu khu có một lão nông dân trồng dưa dẫn theo một đứa bé đang bày quán bán dưa hấu, bên người lão nông dân vây quanh mấy cư dân đang chờ cân hàng để trả tiền, đứa bé nhỏ xíu không ai trông, mặc áo cộc quần đùi tự mình chạy xung quanh, giống như cá chạch luồn lách trong đám người.

Lý Cố nhíu nhíu mày, cúi người chọn quả dưa hấu, lúc trả tiền hỏi ông lão: “Bác à, sao lại dẫn trẻ con ra đây, ở đây nhiều người, phải cẩn thận đấy.”

Ông lão nông dân lau mồ hôi, cọ vào quần cho sạch, nhận tiền anh đưa tới: “Để ở quê không ai trông nom, ta chỉ có thể trông chừng một mình, cũng may đứa trẻ ngoan, chỉ chạy ở quanh đây, không đi xa.”

Lý Cố lại mua thêm mấy quả dưa, bảo tài xế mang về chia cho những người khác, vẫn dặn dò ông lão trồng dưa: “Vẫn phải chú ý một chút, nội thành người rất tạp.”

Hai ba bước thật nhanh trở về nhà.

“Tinh Tinh, anh đã về!” Trong phòng không ai trả lời.

Lại gõ cửa, lại gọi, vẫn không có ai. Trên đầu Lý Cố không biết là do thời tiết nóng mà ra mồ hôi, hay là do nôn nóng, nhanh chóng đi lấy chìa khóa mở cửa. Trong phòng không có một bóng người, trong lúc hoảng loạn không chú ý tới túi bị rách, dưa từ bên trong rơi xuống, chín đến mức quá giòn, chạm tới sàn nhà liền nứt ra.

Lý Cố không có tâm trạng để ý tới ruột dưa màu đỏ cùng nước dưa chảy ra, giống như mất hồn ở trong nhà chạy một vòng.

Vẫn không nhìn thấy Kỷ Hàn Tinh, sốt ruột hoảng hốt chạy ra bên ngoài, một tay ấn phím tắt gọi điện thoại cho Kỷ Hàn Tinh. Tiếng chuông điện thoại vang lên, đối diện va vào một thanh niên cao gầy xinh đẹp, Kỷ Hàn Tinh một tay đỡ lấy anh: “Làm sao vậy, anh muốn đi đâu?”

Lý Cố nhìn chằm chằm mặt cậu, qua hai giây mới hồi phục tinh thần, dùng hết sức nắm lấy cổ tay cậu.

“Hai ngày này cho học sinh học bổ túc, em nghĩ anh sẽ không về sớm như vậy nên mới không nói với anh… Lý…”

Cửa bị đóng lại, Lý Cố nắm chặt tay của cậu mạnh mẽ kéo cậu vào trong lòng ngực, ôm thật chặt. Đầu anh gác ở hõm vai Kỷ Hàn Tinh, Lý Cố ôm quá chặt, siết đến Kỷ Hàn Tinh có chút đau: “Tinh Tinh…”

Kỷ Hàn Tinh có chút khó hiểu, nhìn thấy dưa hấu nát trên mặt đất càng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết giờ phút này cảm xúc của Lý Cố rất không ổn định, trong mắt cậu trở nên ôn hòa, duỗi tay vuốt ve gáy cùng sau tai Lý cố: “Dạ, em ở đây, em cùng anh về nhà.”