Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hàn Tinh Viễn Cố

Chương 7.1: Không thể nói

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lý Cố ở trong văn phòng bàn chuyện làm ăn, ghế dựa của anh cực mềm, là loại ghế mà dễ dàng khiến người ta ngồi một lát rồi dần dần nằm xuống. Lý Cố lại vẫn luôn duy trì phong độ tốt đẹp, sống lưng thẳng tắp, bát phong bất động(*), giống một tòa nhà cao ngất. Đối phương liếc mắt đánh giá anh một chút hỏi: “Lý tổng trước kia từng đi lính?”

(*)Bát phong bất động: bát phong trong đạo Phật là chỉ tám loại gió: lợi (lợi ích), suy (suy yếu), hủy (phá hủy), dự (tiếng tăm), xưng (tán dương), ki (chế nhạo), khổ (đau khổ), nhạc (vui vẻ). Phật giáo dạy rằng, nên tu dưỡng đến mức khi gặp bất kỳ điều nào trong tám điều này, tâm tình đều không bị dao động, đó gọi là bát phong bất động.

“Không có,” Lý Cố hớp một ngụm trà, đặt cái ly xuống: “Sao lại hỏi như vậy?”

Người đối diện nói: “Ông ngoại tôi trước đây từng đi lính, dáng ngồi chính là giống như Lý tổng vậy. Trước đây ngồi ghế dựa gỗ cũng ngồi mà lưng thẳng tắp, sau này trong nhà thay đổi sang sô pha mềm ông ấy cũng vẫn luôn ngồi nghiêm chỉnh, đi đến đâu cũng như vậy. Ông ấy nói cái này gọi là khí thế.”

Lý tổng cười cười: “Thói quen thôi.”

Đối phương khen tặng: “Vậy gia giáo nhà Lý tổng nhất định rất tốt.” Lý Cố nhẹ nhàng vuốt ve ly trà trong tay, ánh mắt ôn hòa, anh lấy đâu ra gia giáo, khi còn nhỏ anh chỉ là một đứa trẻ nghèo không cha không mẹ, túi da không đáng giá này bất kể tu luyện được chút xíu gì tốt đẹp hay khác biệt, đều là nhờ ơn của những người đã giáo dục anh.

Sau khi tiễn khách được một lát, thư ký nói có người tới muốn gặp anh.

Đồ Ngọc Minh xoa xoa tay, phía sau có một người tóc cạo ngắn ngủn đi theo, tóc mới mọc mềm oạt bao phủ trên đỉnh đầu, thoạt nhìn có chút khiến người khác mềm lòng. Người nọ nhìn thấy Lý Cố theo bản năng rụt rụt đầu.

Đồ Ngọc Minh thấy hắn như vậy cũng tức giận: “Hừ, ngươi khẩn trương cái gì, ngươi nói muốn tới ta mới dẫn ngươi tới, hiện tại muốn trốn chạy đi đâu?”

Thiệu Lực ngẩng đầu, nhìn về phía Lý Cố, ấp ủ hồi lâu mà vẫn chưa thốt ra được lời chào, mấy năm cuộc sống lao ngục đã mài giũa hắn thành một người cẩn thận chặt chẽ, ngay cả lời mở đầu cũng phải nhìn mặt đoán ý.

“Đã lâu không gặp.” Lý Cố đã mở miệng trước.

“Đúng vậy…… đã lâu rồi.” Thiệu Lực đứng trước anh, vô cớ có chút hoảng hốt. Hắn so với Lý Cố không lớn hơn bao nhiêu, ngày trước cũng chỉ coi anh như một đứa trẻ nghèo bình thường, hiện giờ Lý Cố lại giống như thoát thai hoán cốt, ánh mắt kia chỉ cần đối diện một chút đã khiến hắn sợ hãi, bất giác rơi vào thế yếu. Thiệu Lực có chút nản lòng mà nghĩ, bọn họ từ lâu đã không còn là cùng một loại người nữa rồi.

Nếu Thiệu Lực không bỏ lỡ tiết ngữ văn hồi trung học, thì lúc này hẳn là hắn sẽ nhớ đến câu thơ của Robert Frost — “Trong khu rừng vàng, hai ngả đường chia lối, tiếc rằng tôi không thể cùng lúc đi cả hai”...... Sau này nhớ lại bất kể là đi nhầm hay đi đúng, cũng đều không thể quay đầu chọn lại một lần nữa.

Lý Cố nhìn hắn một cái, trên mặt thể hiện ra một chút ôn hòa, hỏi: “Ra ngoài đã thích ứng chưa?”

Thiệu Lực nhanh chóng trả lời: “Cũng ổn, Ngọc Minh sắp xếp chỗ ở cho ta, công việc ngươi tìm cho cũng tốt.” Lý Cố thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm ly trà mỉm cười.

Thiệu Lực không hiểu ý, lại sợ Lý Cố hiểu lầm ý đồ hắn đến đây: “Ta tới là muốn cảm ơn ngươi.”

Lý Cố cười xua tay: “Khách khí cái gì, đều tới từ cùng một nơi.”

“Chuyện năm đó……” Hắn vừa mới mở đầu, Lý Cố đã cắt ngang, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm ly trà cũng không nhìn Thiệu Lực: “Không có gì đáng nói, đều đã qua.”

“Phải, phải…” Thiệu Lực phụ hoạ: “Tinh Tinh… không, Kỷ Hàn Tinh, có khoẻ không?”

Lý Cố đặt tay lên ly trà, tay hơi dùng sức một chút, đồ sứ va chạm, phát ra một tiếng “cạch” giòn vang. Thiệu Lực trong lòng căng thẳng, Lý Cố cười như không có việc gì: “Sao lại hỏi ta, không phải ngươi đã đi gặp cậu ấy rồi sao?”

Thiệu Lực xấu hổ: “Ta không, chưa đi vào. Cũng chưa nhìn thấy cậu ấy…”

Lý Cố vỗ vỗ bả vai hắn, “Ra ngoài rồi, thì sống cho tốt. Có chuyện gì khó xử thì nói với ta, hoặc là bảo Thố Tử nói cho ta cũng được.”

Đồ Ngọc Minh tiễn xong Thiệu Lực quay lại, ngồi trong văn phòng Lý Cố uống một ngụm trà, Lý Cố nhấc mắt liếc nhìn hắn một cái, “Hôm nay vì sao lại tới?”

Đồ Ngọc Minh thành thật nói: “Hắn muốn gặp thầy giáo tiểu Kỷ.”

Lý Cố hừ nhẹ một tiếng, lộ ra bộ mặt thật, “Nghĩ cũng đừng nghĩ.” Đồ Ngọc Minh ghét bỏ anh: “Ngươi nói xem ngươi giả vờ đến nhân mô cẩu dạng, gặp phải chuyện liên quan đến thầy giáo tiểu Kỷ thì lòng dạ nhỏ nhen như cái kim.”

Ông chủ Lý không cho là sỉ nhục mà còn lấy làm vinh quang, vẻ mặt cười vô tư đến mức bỉ ổi: “Ngươi nói xác thật không sai.”

Đồ Ngọc Minh: “Ngươi tính thế nào?”

Lý Cố thu liễm vẻ không đứng đắn trên mặt: “Nói thật với ngươi, người khác đều nói ta thoát thai hoán cốt, biến thành một con phượng hoàng vàng từ trong núi bay ra. Nhưng ta tự mình biết, ta không phải loại chim tốt này, ta từ trong trứng chính là bản tính tiểu nhân không quân tử như vậy, ta có thể làm người biết kiềm chế thỏa đáng, nhưng hễ có ai muốn làm một chút gì bất lợi cho cậu ấy, ta lúc nào cũng có thể xé xuống tầng da tây trang này, nắm chặt nắm đấm liều mạng với kẻ đó.”

Đồ Ngọc Minh nhìn anh hồi lâu, cảm thán nửa ngày cũng không nói ra được câu hoàn chỉnh: “Aiz, ngươi, các ngươi…”

Có lẽ là hôm nay gặp Thiệu Lực, làm Lý Cố nhớ tới chuyện xưa nhiều năm trước, thời điểm ăn cơm buổi tối cực kỳ dính Kỷ Hàn Tinh, gắp đồ ăn cũng không quên nhìn chằm chằm cậu.

Kỷ Hàn Tinh khóe miệng nhếch lên dùng khóe mắt liếc anh: “Nhìn chằm chằm em một bữa cơm, tìm * à?”

Gãi đúng chỗ ngứa, Lý Cố vui mừng vô cùng, vỗ đùi: “Đúng là như vậy!”

Kỷ Hàn Tinh bị trình độ không biết xấu hổ mỗi ngày một tăng của anh làm cho khϊếp sợ, nghiêm mặt, dạy bảo: “Ăn cơm đàng hoàng, lúc nhai đồ ăn thì không được nói chuyện.”

Lý Cố biết nghe lời phải ngoan ngoãn câm miệng, chỉnh lại dáng ngồi cho đoan chính, nửa người trên đúng chuẩn mặt người dạ thú. Bên dưới mặt bàn lại bắt đầu không thành thật, dùng chân ái muội mà cọ cọ ống quần tây của Kỷ Hàn Tinh.

Kỷ Hàn Tinh mặt không đổi sắc, gắp một đũa đồ ăn vào trong bát, ăn đến ưu nhã đoan chính.

Lý Cố lên tinh thần, nhất định phải dụ dỗ cậu, chậm rãi cọ xát lên trên. Khi cọ đến vật giữa hai chân cậu, phát hiện nó đã sớm phình to. Anh già không đứng đắn suýt nữa cười ra tiếng, dùng ngón chân các lớp vải xoa nắn nơi mẫn cảm của cậu, khiến cho chỗ đó càng thêm cứng rắn nóng bỏng.

Trong mắt Kỷ Hàn Tinh phủ lên một ít hơi nước mơ hồ, là phản ứng bị gợi lên t.ình d.ục, Lý Cố có chút khıêυ khí©h mà nhìn cậu. Kỷ Hàn Tinh buông bát, bưng cốc nước lên súc miệng, sau đó đứng dậy.

“Đi, đi vào phòng.” Cậu lạnh nhạt mà nói một câu như vậy. Lý Cố vội vàng nhảy xuống ghế, cũng nhanh chóng súc miệng. Vừa buông cốc, lập tức đi theo Kỷ Hàn Tinh nện bước vọt vào phòng, đang chuẩn bị đóng cửa đã bị Kỷ Hàn Tinh ấn ở trên ván cửa.

Thanh niên xinh đẹp vừa cởϊ qυầи áo của anh vừa cùng anh hôn môi, không giống gương mặt luôn luôn thong dong bình tĩnh, động tác vội vàng đã bán đứng cậu. Kỷ Hàn Tinh từ trên môi Lý Cố dời đi, hôn dọc theo khóe môi, sườn mặt, đỉnh cằm. Thời điểm gặm cắn hầu kết của anh, Lý Cố phát ra tiếng rêи ɾỉ khó có thể khắc chế: “Ưm… Tinh Tinh… Tinh Tinh… ưm…”

Anh yêu thảm người này, mỗi một lần ** đều mang theo nhiệt tình giống như hiến tế, Kỷ Hàn Tinh còn đang ở màn dạo đầu muốn cho anh thoải mái. Lý Cố đã cởi thắt lưng, lột hết đồ của chính mình chỉ còn một cái qυầи ɭóŧ. Sau đó vươn tay ra, đi cởϊ qυầи của Kỷ Hàn Tinh.

Quần tây rơi xuống, anh vừa kéo qυầи ɭóŧ của Kỷ Hàn Tinh vừa dịch người về phía giường.

Kỷ Hàn Tinh không kịp phòng ngừa bị anh kéo đến dưới chân lảo đảo, lập tức mất thăng bằng, phát hiện mình ngã vào trên người Lý Cố, Lý Cố thì ngã nằm lên giường.

Kỷ Hàn Tinh sợ đè đau anh, đang muốn hơi hơi đứng dậy, Lý Cố kéo cổ áo sơ mi của cậu, ghé sát vào tai nói: “Tinh Tinh, ôm anh.”
« Chương TrướcChương Tiếp »