Chương 1.1: Vợ quản nghiêm

Lý tổng người sắp trung niên sẽ thường xuyên được mời đến tiệc rượu để kể về câu chuyện thành công trước đây của chính mình, đến từ nơi nào, từng gặp người nào, làm thế nào được như ngày hôm nay, đủ loại vấn đề anh đều nhẹ nhàng bâng quơ lướt qua. Giống một thương nhân thành thục đạt tiêu chuẩn, đùa giỡn vui vẻ, trên bàn tiệc là một người giỏi đánh thái cực (khéo đưa đẩy).

Lý tổng từ trước đến nay đối với ai cũng đều là bộ dáng tươi cười, nụ cười giống như sinh ra ở trên mặt, hiền lành vô hại, cho dù biết anh là một thương nhân gian xảo, thì vẫn từ nụ cười kia nhìn ra được vài phần thật lòng cùng thành ý khiến người dễ dàng thả lỏng.

Người đến kính rượu, mười ly Lý Cố sẽ uống ba ly, nhưng bất kể là uống hay không uống, đều sẽ cho người đến kính rượu đủ mặt mũi.

Bàn về nhân tình lõi đời, đại khái trong vòng này không có ai nói Lý Cố không tốt. Anh ở trong nhóm thương nhân cũng coi như là một dị số, tốt nghiệp xong cấp ba thì tự mình lang bạt. Không có Bá Nhạc đề bạt, cũng không có bối cảnh gia thế hùng hậu, phía trước đánh một gậy, phía sau không người đỡ, thiên hạ hiện tại đều do anh một tay dốc sức gây dựng nên. Mọi người đối với người như vậy, luôn không tiếc trao đi kính nể và thêm vài phần tôn trọng, hơn nữa ông chủ Lý cũng rất hiểu biết và ân cần, bởi vậy ở trên thương trường vô cùng điêu luyện, thuận lợi mọi bề.

Bàn tiệc hôm nay Lý Cố không phải vai chính, là được một người trẻ tuổi mời đi theo áp trận. Phú nhị đại mới ra đời, muốn trao đổi với người từng trải, có lòng muốn làm tốt công việc để không làm cho cha chú mất mặt, lại sợ lộ ra vẻ nhút nhát khi hành xử, cho nên mới mời Lý tổng hòa nhã đến chống đỡ. Lai lịch gia thế mà phú nhị đại không tiện tự mình nói ra đã được ông chủ Lý dăm ba câu ám chỉ rõ ràng, mọi người vui tươi hớn hở giống như ăn bữa cơm nhận thân thích, việc hợp tác cơ bản cũng đã được quyết định.

Phú nhị đại có chút địa vị, đã đi theo bậc cha chú nhà mình học cách nhìn người hiểu người rất nhiều năm.

Chỉ cảm thấy ông chủ Lý cùng những người làm ăn khác không giống nhau, thoạt nhìn trơn trượt như dầu tráng chảo, nhưng bên trong lại có một loại phong thái và khí chất riêng. Làm thế nào mà có thể mài giũa bản thân đến mức không lộ ra một chút góc cạnh sắc bén nào, mà khí chất vẫn không giảm, phú nhị đại cảm thấy, ngay cả người cha ghê gớm nhà mình cũng không làm được đến mức này. Nếu nói đến thế hệ của ông nội, có lẽ còn có thể sánh được.

Việc hôm nay cũng không nhất định phải tìm Lý Cố, hắn báo ra gia thế của mình ở đây thì người nguyện ý giúp có một bó lớn, Lý Cố không coi là người có tư cách lớn nhất. Nhưng hắn đối với Lý Cố tồn tại chút tâm tư không nói nên lời, trên bàn tiệc đã qua vài tuần rượu, người trẻ tuổi còn chưa hiểu lắm cách che giấu cảm xúc của mình, đứng lên nâng ly về phía Lý Cố, trên mặt đã đỏ bừng, đôi mắt sáng rực nhìn Lý Cố, đã quên che giấu sự ngưỡng mộ trong mắt.

Lý Cố cười tủm tỉm đứng lên, không để lộ cảm xúc mà đè cổ tay hắn xuống: “Còn có chính sự phải bàn, không cần phải mời rượu người đi theo như tôi.” Người trẻ tuổi nghe ra ý tứ uyển chuyển từ chối, có chút không cam lòng, nhìn thẳng vào anh: “Em đã nâng ly lên, Lý ca không uống là khinh thường người bạn nhỏ này sao?”

Lý Cố tiếp nhận cái ly vẫn tươi cười, nụ cười có chút ngượng ngùng: “Cậu nói xem, tất nhiên là tôi coi trọng cậu, mới có thể ngồi cùng bàn ăn cơm với cậu. Cậu một hai phải bắt tôi uống, tôi cũng không ngại để lộ chút chuyện xấu trong nhà, vị kia trong nhà quản rất nghiêm, uống nhiều quá trở về có khi sẽ không cho vào nhà.” Người bản địa không ai không biết Lý tổng bị vợ quản nghiêm, vị kia trong nhà còn là một giáo viên. Vừa nghe lời này đều ha ha cười rộ lên, nhìn anh bằng ánh mắt đầy thấu hiểu và đồng tình.

Lý Cố khi nói chuyện đã đem ly rượu đưa trả về. Người trẻ tuổi buồn nản mà tiếp nhận, chạm tay vào vẫn thấy ấm áp.

Không biết từ khi nào, ly rượu trắng kia đã bị Lý Cố đổi thành nước ấm đưa trở về, hắn kinh ngạc mà nhìn Lý Cố, Lý Cố vẫn là bộ dáng tươi cười như không có chuyện gì xảy ra: “Uống ít rượu một chút, đừng ỷ vào tuổi trẻ mà không coi trọng sức khỏe.”

Ngữ khí thân quen giống như anh trai trong nhà, không hề khó chịu khi bị mạo phạm.

Người trẻ tuổi không biết là bởi vì uống nhiều hay do đâu, trong mắt đột nhiên nhiều chút hơi nước.

Một bữa cơm ăn xong, Lý tổng cũng không bao biện làm thay, chỉ bảo thư ký đi hỗ trợ phú nhị đại kia, người nào uống nhiều đến bất tỉnh nhân sự, đặt phòng gần đó cho họ nghỉ ngơi. Người nào cần về nhà, thì tìm người đưa về. Mọi việc đều sắp xếp chu đáo.

Lúc gần đi người trẻ tuổi lôi kéo tay Lý Cố, một tiếng “Lý ca” nghẹn trong cổ họng, gọi ra còn mang theo vài phần u oán. Lý Cố không biểu lộ cảm xúc rút tay ra, từ ái mà vỗ vỗ bả vai hắn, “Thế giới rất rộng lớn, làm người hay làm kinh doanh, đều phải có tầm nhìn xa, hôm nay thấy cái này tốt, nói không chừng ngày mai có cái càng tốt hơn.”

Nhưng còn có một câu Lý Cố chưa nói ra, đó là chờ tới lúc bạn tìm được người bạn muốn, bạn liền biết, dù người đó tốt hay không tốt, bạn đều muốn nâng niu trong lòng bàn tay. Sau này bất kể gặp được điều gì, người đó vẫn luôn là tốt nhất trong mắt bạn, là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời.

Xe chạy đến cửa tiểu khu thì dừng lại, Lý Cố móc ra kẹo cao su vừa nhai vừa chắp tay sau lưng ngâm nga, đi bộ về. Đi được một lát cảm thấy mùi rượu trên người và trong miệng đã nhạt bớt, mới leo cầu thang đi lên, mở cửa nhà.

Đèn trong phòng sáng lên, là ánh sáng vàng ấm áp.

“Tinh Tinh, anh về rồi!”

Trong phòng vang lên tiếng động đinh đinh đang đang, Lý Cố lại gọi “Thầy giáo Tinh Tinh —”

Một thanh niên xinh đẹp đi ra, mái tóc ngắn đầy sức sống, đôi mắt tròn, thoạt nhìn luôn đem lại cho người khác cảm giác vẫn còn tính trẻ con, nhưng đuôi mắt lại xếch lên, toát ra một vẻ quyến rũ khó tả. Ngũ quan tinh xảo đến mức có thể dùng từ mỹ lệ để hình dung, môi lại rất mỏng, mím chặt thành một đường thẳng, nhìn qua giống người không thích cười, thời điểm không nói lời nào có vài phần cứng nhắc cùng nghiêm túc không phù hợp với tuổi tác: “Lại uống rượu à?”

Lý Cố lộ ra khuôn mặt tươi cười hoàn toàn bất đồng với tươi cười khi ở ngoài, giang hai tay muốn kéo người vào trong ngực: “Không uống nhiều, người ta nể mặt mình, mình cũng phải giữ thể diện cho người ta.”

Kỷ Hàn Tinh một tay cởϊ áσ khoác của anh, một tay đẩy người ra: “Em thấy anh lại muốn ăn hạt dẻ rồi (*), không tắm rửa sạch sẽ em sẽ không chạm vào anh.”

(*)kiểu búng trán, tiếng vang giống như khi rang hạt dẻ.

Lý Cố liền cười hắc hắc không ngừng, anh ngửi được trên người Kỷ Hàn Tinh có hương vị sữa tắm dễ chịu, biết là ai đó tắm xong chờ mình, nên rất biết điều không chạm vào cậu, chỉ là sờ sờ tay một chút. Như vậy cũng đã rất thoả mãn rồi, mắt mang ý cười trộm nhìn cậu, Kỷ Hàn Tinh cảm giác được ánh mắt của anh, giả vờ lườm anh một cái, Lý Cố cười càng thêm vui vẻ.

Kỷ Hàn Tinh ấn anh ngồi xuống cạnh bàn ăn, từ trong phòng bếp bưng ra canh giải rượu và một bát cháo nhỏ: “Em đi xả nước, anh ăn xong nghỉ một lát rồi đi tắm rửa.”

Lý Cố lôi kéo tay cậu không cho đi, mặt dày nói: “Tinh Tinh ngồi cụng anh một lát.”

Kỷ Hàn Tinh lườm anh một cái, nhưng không rút tay ra: “Vợ chồng già, sao còn ngọt ngấy như vậy?”

Lý Cố trìu mến cọ cọ mu bàn tay bóng loáng của cậu, cảm khái nói: “Anh già rồi, Tinh Tinh của anh thì chưa.”

Kỷ Hàn Tinh hừ nhẹ một tiếng, thuận tay đẩy bát cháo đã nguội bớt qua, nửa cười nửa không nhìn anh: “Phải, ông Lý! Ông nuôi em lớn như vậy không dễ dàng, đương nhiên sẽ già nhanh hơn em.”