Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hận Thù Trong Anh

Chương 21: Em là vợ tôi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mặc cho cô có đập cửa hay không chịu thì Âu Thiếu cũng nhất quyết không có ý định thả cô ra ngoài.

Gương mặt anh lúc này chẳng có chút biểu cảm nào, lạnh lùng nói với người bên cạnh.

"Lâm Trĩ, đi với tôi đến một nơi."

"Vâng! Thiếu Tổng." Lâm Trĩ- Trợ lý đáng tin cậy nhất của anh nhưng tính khí lại vô cùng nhút nhát.

Ánh mắt hơi liếc nhìn về phía cửa phòng bị khoá mà thở dài lắc đầu, vô thức nói nhỏ nhưng cũng đủ để anh nghe thấy.

"Thiếu Tổng thật biếи ŧɦái."

Âu thiếu đứng khựng lại, cau mày. "Ai biếи ŧɦái."

Lâm Trĩ giật bắn mình, cuống quýt biện minh "Không, không có. Thiếu Tổng nghe nhầm rồi đấy."

Rồi cười hề hề như không có gì xảy ra.

Âu Thiếu cũng không để tâm mà tiếp tục bước đi.

Lâm Trĩ thở ra một hơi nhẹ nhõm, thầm nói trong lòng "Chết thật! Tý thì tiêu."

Rồi cũng rảo bước theo sau anh.

Hộp đêm 22 giờ.

Âu Thiếu dùng tiền mua lại toàn bộ hộp đêm ở nơi đây rồi đuổi hết tất cả mọi người đi, còn đe doạ nếu ai còn làm cái nghề này để anh bắt gặp thì sẽ không xong với anh.

Những người đấy cũng vì cơm ăn áo mặc mà dấn thân vào, bây giờ làm thế thật chẳng khác gì triệt đường sống của người ta.

Cho dù có cầu xin anh thế nào thì tất cả đều vô dụng, chỉ nhận lại một cái ánh nhìn lạnh lùng đến vô tình.

"Để tôi xem, em còn chỗ nào để về nữa." Âu Thiếu thầm nói trong lòng.

Không chỉ có một chỗ mà tất cả những chỗ trong thành phố đều bị anh cho đóng cửa tạm nghỉ.

Nghe được tin này, Thanh ý vô cùng tức giận không can tâm mà cất tiếng chanh chua nói chuyện một mình trong phòng.

"Chỉ vì cô ta mà anh có thể làm tới mức đấy được ư? Được! Được! Nếu đã làm, vậy thì em giúp anh làm tới cùng."

Khoé miệng Thanh Ý nhếch lên một nụ cười thâm độc, một ánh mắt của một kẻ có dã tâm cao.

Sáng hôm sau.

Vô Ưu vì la hét quá mệt mà ngủ thϊếp đi, tiếng cửa phòng vang lên làm cô chợt tỉnh giấc.

Cô nheo mắt, cố gắng chống tay lồm cồm ngồi dậy.

Thanh Ý với gương mặt vênh váo đứng trước mặt nhìn cô bằng cặp mắt căm thù đầy đay nghiến.

Ả biết được Âu Thiếu đã đem cô về đây nên sáng sớm đã tức tốc đi đến.

"Sao lại ở đây? Lục Vô Ưu, hôm qua còn giả bộ thanh cao không lấy tiền. Bây giờ lại đến đây để vác mặt dày tới ăn vạ anh ấy sao."

Vô Ưu không trả lời, ló ngớ Thanh ý khiến ả càng trở nên tức tối mà quát.

"Tôi đang hỏi cô đấy. Cô bị điếc sao?"

Vô Ưu cười lạnh quay đi, chẳng thèm đôi co với loại người ngạo mạn này.



Thanh Ý bị làm cho tức điên nhưng cũng không thể làm gì, ả siết chặt tay cố giữ bình tĩnh tự nhủ trong lòng.

"Bình tĩnh, không được nóng vội. Nếu không sẽ bể kế hoạch."

Nghĩ xong, ả nhắn mắt hít thở ra một dài để lấy bình tĩnh.

"Bỏ đi, thời gian của tôi vô cùng quý báu." Ả đi tới chỗ cô, giọng nói khinh khỉnh.

"Cô có biết Âu Thiếu đã làm gì không?"

Vô Ưu nhíu mày khó hiểu trong lòng "Cô ta lạì muốn giở trò gì đây?"

Thanh Ý nhìn Vô Ưu nhếch mép khinh bỉ tiếp tục nói:

"Anh ấy vì sợ cô lại quay về đường cũ nên đã cho đóng cửa tất cả các hộp đêm. Những người làm ở đấy không chỉ bị đuổi đi mà còn bị đánh vô cùng thê thảm với lời đe doạ nếu dám quay lại đây."

"Cô nói cái gì?" Vô Ưu tròn mắt bất ngờ trước những lời nói của Thanh Ý.

Thấy biểu hiện của cô như vậy thì càng làm Thanh Ý đắc ý, ả ta cười một cách nham hiểm, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô lên mặt nói:

"Nhẹ thì nhập viện, còn nặng...Chết."

Vô Ưu thất kinh trong lòng, đứng bất động tại chỗ không dám tin vào những gì mình vừa nghe được.

Thấy cô không nói, Thanh Ý nhếch cười chế diễu.

"Anh ta vì muốn giữ cô bên cạnh mà có thể làm mọi thứ, kể cả gϊếŧ người đấy."

"Đừng ở đây ăn nói linh tinh." Vô Ưu lạnh giọng nói.

"Ăn nói linh tinh?" Thanh Ý bật cười thành tiếng. "Tin hay không thì tùy."

Vô Ưu nhíu mày, ánh mắt toát lên những tia giận dữ, nhất định phải tìm ra anh hỏi cho ra lẽ.

Thấy cô đã đi, Thanh Ý lúc này càng bật cười khoái chí hơn.

"Đúng là đồ ngu mà."

Vốn dĩ Âu Thiếu không làm gì cả. Chính Thanh Ý đã thuê đám người giả danh là người của anh mà đánh đập cảnh cáo bọn họ. Số thì phải nhập viện, số thì đánh cho sống dở chết dở nếu dám chống cự.

Ả muốn hai người xích mích, hiểu lầm nhau càng sâu càng tốt. Như vậy, người được chuộc lợi nhiều nhất chính là ả ta.

Không nhịn được mà cười lên tự khen chính mình "Mình quả nhiên là thông minh."

Vô Ưu nhờ có Thanh Ý mở cửa mà cô đã ra được ngoài, cơ thể yếu cùng với cái bụng đang réo lên vì đói. Từ qua tới giờ cô không có gì bỏ bụng chỉ vì chạy qua chạy lại, mọi việc còn xảy ra quá nhiều.

Vừa ra đến cửa thì đã chạm ngay ánh mắt của anh.

Âu Thiếu nhíu mày khó hiểu khi cô làm sao có thể ra ngoài được?

Không để anh kịp phản ứng, Vô Ưu đã trực tiếp đi tới trước mặt anh, nói với cái giọng chất vấn đầy tức giận.

"Tại sao lại làm vậy với bọn họ? Họ đã làm gì sai hả. Anh biết hộp đêm quan trọng với họ thế nào không?"

Nghe cô hỏi, đôi lông mày rậm của anh chau lại khó hiểu.

Trong đầu loé lên câu hỏi "Tại sao cô ấy lại biết?"



Thấy anh cứ nhìn cô mà không trả lời, cô càng cảm thấy nóng vội hơn "Tôi đang hỏi tại sao anh lại làm vậy với họ?"

Lúc này anh mới định thần lại, không cần biết là ai đã nói. Nếu đã biết thì anh cũng không giấu mà thừa nhận luôn.

"Phải thì đã sao? Tôi muốn em mãi mãi không có nhà để về. Em vốn là vợ của tôi. Đây chính là nhà của em."

"Ai là vợ anh? Nhà tôi sao?" Nghe anh thừa nhận mà giọng cô run run.

"Bọn họ đã làm gì sai? Rồi họ sẽ ở đâu? Nếu như cuộc sống này công bằng và tốt đẹp thì đã không sinh ra cái nghề này. Làm gái thì đã sao? Ăn hết của nhà hả?"

Cô nói liền một mạch cứ như đang trút hết mọi cơn giận dữ, những gì muốn nói trong lòng.

"Bọn họ đáng bị như vậy." Anh lạnh lùng trả lời.

Cô cười khẩy thành tiếng "Đáng sao? Anh thật ích kỷ, Dục Âu Thiếu."

"Em vì đám người đấy mà cãi tôi ư?"

Vô Ưu cười gượng quay đi, im lặng một lúc rồi ngước mắt nhìn anh mà chửi.

"Anh đúng là một tên ấu trĩ."

Âu Thiếu xám mặt khi bị cô chửi, anh không nói nhiều mà khom người bỗng vác cô lên vai.

"Bỏ tôi xuống! Đừng động vào tôi."

Vô Ưu giận dữ, cố vùng vẫy rồi đạp chân, liên tục dùng tay đấm vào lưng Âu Thiếu mà hét.

"Bỏ tôi xuống!"

Nét mặt anh vẫn không biến sắc, giữ nguyên một bộ mặt lạnh lùng đến khϊếp sợ khiến người ta cũng phải lạnh toát cả sống lưng.

Anh vác cô vào trong, đi xuống dưới một căn hầm rồi ném cô vào một cái l*иg sắt.

Bịch!

Cô đau đớn không kịp la lên.

Âu thiếu lập tức khoá cửa lại, ánh mắt như có sát khí.

"Từ giờ trở đi, mạng sống của em chính là của tôi."

Vô Ưu hoảng hốt đưa mắt nhìn thì thấy bản thân đang bị giam trong cái l*иg sắt giống như để nhốt một con thú vậy.

"Âu Thiếu, anh muốn làm gì?" Đôi mắt tủi hờn pha lẫn sự sợ hãi nhìn vào ánh mắt lạnh lùng kia.

Anh cười nhẹ, nụ cười ánh lên vẻ nguy hiểm, ngồi sổm trước mặt cô rồi trầm thấp giọng nhưng lại pha lẫn sự lạnh lẽo.

"Cái l*иg này, lúc trước tôi nuôi một con thú. Nhưng nó, đã chết rồi. Bây giờ thì tới lượt em."

Nghe xong, Vô Ưu không khỏi rùng mình.

Anh nhếch cười tiếp tục nói: "Em có biết vì sao nó chết không? Bị tôi gϊếŧ chết đấy, ai bảo nó cố gắng chạy trốn khỏi tôi?"

Câu nói của anh như đang ám chỉ cô vậy. Một cảm giác sợ hãi chạy dọc sống lưng. Anh bây giờ thật sự rất đáng sợ.

Nước mắt không tự chủ mà khẽ rơi, không phải rơi vì con thú ấy bị gϊếŧ mà rơi vì anh đã thay đổi.

Giọng cô run run, đôi mắt nhìn anh ngấn lệ. "Trả đây...Trả Dục Âu Thiếu của ngày xưa cho tôi."
« Chương TrướcChương Tiếp »