Mùi nước cạo râu của Thời Sơn Diên rất dễ chịu, hương vị nó lưu lại theo chóp mũi của Yến Quân Tầm dần len lỏi xuống dưới. Cái mùi nhàn nhạt ấy trượt vào trong áo thun của Yến Quân Tầm, khiến cho nơi xương quai xanh của cậu cũng có thể cảm nhận được cái mát lạnh thuộc về Thời Sơn Diên.
Ở trong không gian kín thế này Yến Quân Tầm không có chỗ để chạy trốn, cậu đảo mắt định kiếm một đường lui nhưng bốn phía tháng máy đều bị bao bọc trong cái bóng của Thời Sơn Diên. Cậu bị Thời Sơn Diên che khuất. Giác quan chủ chốt réo vang từng hồi chuông cảnh báo, sự hiện diện của số 01AE86 đang mạnh mẽ tấn công Yến Quân Tầm.
Nhưng Thời Sơn Diên trông vẫn đứng đắn như vậy, như thể chỉ đang hỏi đồng nghiệp rằng “Cậu ăn cơm chưa”.
“Không có,” Yến Quân Tầm cuối cùng cũng tập trung được vào mấy con số hiển thị tầng đang chậm chạp chuyển động, “làʍ t̠ìиɦ bình thường là được rồi.”
“Thế thì tiếc quá,” Thời Sơn Diên ngắm nghía nốt ruồi của Yến Quân Tầm, “giác quan của cậu nhạy bén như thế, chơi mấy trò kí©h thí©ɧ hơn mới vui.”
Yến Quân Tầm quay sang đối mặt với Thời Sơn Diên: “Ý anh là Lịch Kiến Hoa còn có sở thích bí mật nào khác?”
“Mấy thằng nhóc to xác bình thường chắc sẽ không muốn là ‘Papa’ đâu.” Thời Sơn Diên cảm thấy vẻ điềm tĩnh của Yến Quân Tầm rất thú vị, hắn cẩn thận nghiền ngẫm như đang giải một đề toán khó, vẫn không buông tha Yến Quân Tầm, “Có lẽ chính hắn cũng không ý thức được điều đó, con người không phải ai cũng hiểu được chính mình, giống như cậu.”
Họ đã đến tầng hai, thang máy lại phát ra một tiếng “Đinh”.
“Hành động bắt nguồn từ mong muốn,” Yến Quân Tầm bước ra trước, “anh chắc chắn không có bạn gái.”
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Chỗ đậu xe trong bãi đỗ của chung cư Phổ Lợi đều bị khóa bởi ID gia đình, xe ngoài có thể vào chỉ có xe của công ty chuyển nhà và công ty vệ sinh. Bãi đỗ xe không có hệ thống quản lý mà chỉ có nhân viên, họ được bố trí ở các cổng của bãi đỗ xe để kiểm tra ID của những xe ra vào.
Yến Quân Tầm chắc chắn hung thủ có xe, bởi vì hiện trường gây án không ở trong ba tòa chung cư này, đã vậy khoảng cách giữa các chung cư cũng khá xa. Nhìn tình trạng mấy phần xác trong cống thoát nước thì biết, hung thủ không hề làm gì để bảo quản thi thể, thậm chí cũng chẳng dùng màng bảo quản hay túi, chỉ vất thẳng ở đấy, vì vậy không thể có khả năng hắn đi bằng phương tiện giao thông công cộng để vứt xác, cũng không thể đạp xe đạp, hắn phải có xe mới làm được.
Việc phân thây cũng có nghĩa là hung thủ là người ở khu Đình Bạc, hắn có không gian riêng tư thuộc về mình, đã vậy còn hiểu rất rõ hệ thống thoát nước của các khu chung cư cũ. Vứt xác không phải để che giấu, mà vì muốn có người phát hiện, bằng không thì từ lúc xác Lưu Hâm Trình bị phát hiện hắn đã phải ngừng việc vứt xác vào trong cống thoát nước.
Hung thủ rất mâu thuẫn.
Nạn nhân hắn chọn đều là những người có tiền án xâm hại tìиɧ ɖu͙©, nhưng lúc dọn dẹp nhà của nạn nhân hắn lại né tất cả những yếu tố liên quan đến việc xâm hại. Mâu thuẫn này khiến cho hung thủ trở nên rất kỳ lạ, nếu hắn ra tay vì “xâm hại tìиɧ ɖu͙©”, vậy lẽ ra hắn nên xử lý tất cả những video và ảnh chụp ghi lại quá trình phạm tội đó mới đúng.
“Anh nói đúng lắm,” Yến Quân Tầm nhìn chỗ đậu xe của Lịch Kiến Hoa, “con người không phải ai cũng hiểu chính mình, nhất là hung thủ của án gϊếŧ người liên hoàn này. Sự quen thuộc của hắn với chung cư Phổ Lợi đã hạ thấp cảnh giác của hắn, hắn để lại quá nhiều dấu vết. Hắn không sống ở đây, nhưng hắn lại rất thích môi trường nơi này, anh có hiểu không? Hắn thích nhà Lịch Kiến Hoa, hắn đi lại trong đó, còn ngủ ở đó nữa. Chung cư này từ trong ra ngoài đều phù hợp với tưởng tượng của hắn, nên hắn mới xóa bỏ Lịch Kiến Hoa, định biến nơi đó thành nhà của mình.”
Trong góc bãi đỗ xe có tiếng quẹt thẻ “Tít, tít”, âm thanh này rất giống tiếng chiếc đồng hồ điện tử để bên cạnh khi Yến Quân Tâm làm bài thi hồi còn bé. Cậu nhớ tới cái bảng đen của mình, nhưng trên đó trống trơn.
“Hắn thạo việc dọn dẹp, hiểu rõ thói quen sinh hoạt của Lưu Hâm Trình và Lịch Kiến Hoa, có khả năng cao hắn cũng đến từ cùng một nơi với Lưu Hâm Trình. Hắn cho cá của Lịch Kiến Hoa ăn nhưng lại không dọn tủ bát của Lưu Hâm Trình, đây là sở thích cá nhân của hắn. Hắn ghét chỗ ở của Lưu Hâm Trình, căn bản không muốn ở đấy nên mới chưa từng quay lại.”
Thời Sơn Diên đi đằng sau Yến Quân Tầm, không ngắt lời cậu.
“Lịch Kiến Hoa không có sở thích bí mật gì về tìиɧ ɖu͙©, IQ của hắn không đủ cho hắn che giấu điều đó, hắn chỉ sinh hứng thú với phụ nữ trưởng thành.” Yến Quân Tầm lắc lắc bình nước rỗng, “Anh còn nói đúng một điều nữa, một đứa trẻ to xác không thể là cha ai hết, âm thanh của hệ thống là do hung thủ cài đặt lại.”
Yến Quân Tầm đi đến bên cạnh thùng rác, vứt chai nước rỗng vào. Rác rưởi bên trong đều được xếp rất ngay ngắn, gợi Yến Quân Tầm nhớ lại mấy cái hộp đựng đồ trong phòng Lịch Kiến Hoa.
“Hắn biết cách tận dụng không gian sao cho hợp lý, lúc làm vệ sinh cũng rất cẩn thận. Tôi cảm giác hắn có con, nhưng hắn không phải biếи ŧɦái, hắn không phải…” Yến Quân Tầm hơi do dự, quay đầu lại nhìn Thời Sơn Diên, “loại người như Lưu Hâm Trình và Lịch Kiến Hoa.”
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Hai người bọn họ ra khỏi bãi đỗ xe, băng qua đường đi mở cửa xe.
Ban đêm chung cư Phổ Lợi rất náo nhiệt, bãi sân trống trở thành sàn nhảy của các dì các cô. Họ lập đoàn đội rồi tổ chức hoạt động, chỉ cần mở màn hình là có thể nhảy thi với những người ở cách xa vạn dặm trên mạng. Máy liên lạc ID được phổ biến đã cho phép màn hình di động của mỗi người thay thế điện thoại, hình dạng thực tế của nó chỉ lớn bằng đôi bông tai nên rất tiện để mang theo người, người ta có thể tự cài đặt cách đeo, thậm chí đeo như khuyên tai cũng được, lúc ra ngoài chỉ cần chạm vào là dùng được.
Khu Đình Bạc giống một khu nửa thành thị nửa nông thôn, quy hoạch của nó thật ra là không có quy hoạch, đường sắt trực tiếp xuyên qua toàn bộ khu vực khiến toàn vùng bị ô nhiễm tiếng ồn nghiêm trọng. Khu vực trung tâm cũng do tuyến đường sắt này mà phải chuyển về phía đông, kiểu chung cư nửa cũ như Phổ Lợi nhìn còn có bóng dáng một khu chờ phát triển của Quang Đồng, chứ những chỗ gần nhà máy than cốc ở dãy Đê Ái thì đã nát đến nỗi không nhìn nổi.
“Cậu đã thanh toán phí đỗ xe,” hàng rào chắn chỗ đậu xe tự động hạ xuống, hệ thống máy móc nói, “chúc cậu thuận buồm xuôi gió.”
Máy liên lạc ID của Yến Quân Tầm chợt lóe sáng.
Rồng cam nhỏ vẫn còn đeo kính râm của Thời Sơn Diên, nó ôm chân trước nói: “Cục Thanh tra Đặc biệt có lời nhắn, Khương Liễm bảo anh ta đợi các anh ở ‘Ngon Ngon Siêu Ngon’.”
Yến Quân Tầm nắm chặt tay lái, lạnh lùng nói: “Không có ‘bọn tao’ đâu.”
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
“Ngon ngon siêu ngon” là một quán thịt nướng gia đình khá kín tiếng mở ở ngay gần cục Thanh tra Đặc biệt, không chỉ vậy còn là cửa hàng của vợ Khương Liễm, mỗi ngày tan sở anh ta đều xách cặp đến đây đón vợ.
“Việc điều tra các cư dân vẫn đang tiến hành, việc kiểm tra vật tư liên quan cũng vậy. Huệ Hợp và Đê Bá đều không có camera giám sát, mà camera của Phổ Lợi thì đã bị hỏng trong cái tuần xảy ra vụ việc.” Khương Liễm đảo thịt nướng, “Nhưng mà có rất nhiều người biết mật mã cửa nhà Lịch Kiến Hoa, bạn hắn nói tất cả mật khẩu của hắn đều là sinh nhật. Dù là Lưu Hâm Trình, Lịch Kiến Hoa hay là Hoắc Khánh Quân thì hung thủ đều không để lại vân tay và nước bọt trong nhà họ, hắn quá cẩn thận rồi.”
“Chẳng bằng nói là thói quen nghề nghiệp,” Yến Quân Tầm lắc cái cốc bia đựng đầy đá, bia màu hổ phách bên trong nổi bọt, “hắn dọn dẹp phòng rất chuyên nghiệp.”
“Cậu nghĩ là nhân viên vệ sinh?” Khương Liễm nhìn Thời Sơn Diên, rồi lại nhìn Yến Quân Tâm, “bên vật tư chỗ Phổ Lợi nói bọn họ đã hợp tác với một công ty tên là ‘Dọn dẹp đúng giờ’ từ lâu, chưa từng xảy ra vấn đề gì. Một tuần sau khi Lịch Kiến Hoa được phát hiện chúng tôi đã điều tra ‘Dọn dẹp đúng giờ’, bọn họ có bảng phân công công việc rất rõ ràng, còn có ghi chép chính xác đến từng phút khi nào thì đến dọn dẹp. Nhưng mà mẹ Lịch Kiến Hoa có bệnh ưa sạch nên rất kén chọn với nhân viên quét dọn, việc sắp xếp người lau dọn cho Lịch Kiến Hoa đều do bà ấy đích thân kiểm tra, vì không hài lòng ai cả nên trước khi qua đời thì đều là chính bà ấy quét dọn vệ sinh cho Lịch Kiến Hoa. Cơ mà Lịch Kiến Hoa chưa từng đổi mật khẩu, ai cũng vào được.”
“Hung thủ từng làm công việc này cũng không có nghĩa là bây giờ hắn vẫn làm, tuổi hắn lớn hơn anh,” Yến Quân Tầm ngẩng đầu nhìn cửa kéo của phòng bao, trên cửa vẽ tranh Phù Thế[1], tư thế nằm ngang của người phụ nữ có hơi tương tự với bức vẽ bậy trên hành lang nhà Lưu Hâm Trình, “nạn nhân hắn chọn đều là người từng lên tin tức từ hơn mười năm trước. Anh đã điều tra người bị hại trong vụ xâm hại tìиɧ ɖu͙© chưa?”
1.
Tranh Phù Thế (Ukiyo-e): Là một thể loại tranh Nhật Bản ra đời vào cuối thế kỷ 17 – đầu thế kỷ 18, đặc trưng với kiểu nét vẽ được phân định rõ ràng, rõ nét và đồng nhất. Các chủ đề tiêu biểu là những người phụ nữ đẹp (bijin-ga), diễn viên kabuki (yakusha-e), và phong cảnh. Nguồn tham khảo xem thêm tại .
Khương Liễm lại nhìn Thời Sơn Diên một lần nữa. Thời Sơn Diên ăn cơm rất yên lặng, chẳng hề giống một người từng bị nhốt bốn năm. Hắn có vẻ nghiên cứu công thức làm nước tương chấm thịt rất kỹ, mùi thơm còn bay qua bên Yến Quân Tầm. Thậm chí hắn còn không uống rượu, để sữa nóng bên cạnh có vẻ chẳng hợp chút nào.
“Nạn nhân trong vụ xâm hại của Lưu Hầm Trình đã rời khỏi khu Đình Bạc,” Khương Liễm cố gắng làm cho ánh mắt của mình không quá rõ ràng như vậy, “sau khi Lưu Hâm Trình ra tù đã từng bám theo cô ấy, lúc đó cổ đã báo cảnh sát nhiều lần, cục Thanh tra cấm Lưu Hâm Trình đến gần khu vực cư trú của người bị hại nhưng cũng vô dụng. Hắn tra tấn tinh thần nạn nhân trong một thời gian dài, vậy nên hai năm sau nạn nhân đã dọn đi rồi.” Khương Liễm cân nhắc lựa từ, “Bên Quang Đồng có bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp hơn đang giúp cổ, nhà cổ mặc dù vỗ tay ủng hộ với cái chết của Lưu Hâm Trình nhưng mà cũng bị kinh hãi. Điều tra cho thấy họ chưa từng quay về, càng chưa từng tiếp xúc với Lưu Hâm Trình.”
Thời Sơn Diên ngẩng đầu nhìn Khương Liễm, hỏi: “Anh ăn thịt nướng không?”
“… Không cần đâu, cảm ơn.” Khương Liễm thức thời chuyển kẹp nướng thịt qua chỗ khác, anh uống một hớp rượu rồi nói tiếp với Yến Quân Tầm, “Tin tức làm ảnh hưởng đến cuộc sống của nạn nhân trong vụ Lịch Kiến Hoa rất nhiều, sau khi Lịch Kiến Hoa vào tù thì cô ấy cũng không đi làm, ở nhà mấy năm, lúc nghe tin Lịch Kiến Hoa sắp ra tù thì nhảy lầu tự sát. Cổ không có thân thích, tang lễ phải nhờ bà con xa hỗ trợ. Còn Hoắc Khánh Quân… Bản án của ông ta lại càng phức tạp.”
“Hồi năm 2154 Hoắc Khánh Quân là giáo viên dạy toán của trường trung học số 6 khu Đình Bạc. Ông ta bị phán mười năm vì tội xâm hại tìиɧ ɖu͙© học sinh, lúc ông ta vào tù vợ ông ta đã xin ly hôn và mang đứa con đi. Bản thân Hoắc Khánh Quân từ đầu đến cuối luôn phủ nhận việc mình xâm hại học sinh và tỏ ra không đồng ý với phán quyết của tù, mấy lần đã xin kháng án nhưng đều không thành. Sau khi ra tù ông ta vẫn tiếp tục kháng án, gặp trở ngại khi tìm việc nên chỉ có thể đến chung cư Đê Bá làm bảo vệ. Hồi cuối năm ngoái còn từng ghé Cục Thanh tra.”
“Còn nạn nhân?”
“Cũng không ở lại khu Đình Bạc,” Khương Liễm nói đến đây lại không khỏi bất an vì tương lai của Đình Bạc, “bây giờ nhân tài đều chạy sang mấy khu đang phát triển, ai thèm ở lại nơi chó ăn đá gà ăn sỏi lại còn đầy than của chúng ta? Đương nhiên là ngoại trừ hai cậu thiên tài đây rồi, các cậu đều là có thanh niên tốt có tinh thần cống hiến, tôi thay mặt Đình Bạc cảm ơn các cậu.”
“Khỏi cảm ơn,” Yến Quân Tầm uống cạn bia, “là công Phó Thừa Huy cả.”
“Vụ án lần này làm liên lụy nhiều quá,” Khương Liễm nghiêng tai nghe tin tức trên màn hình đại sảnh một lát rồi nhếch miệng, “Lưu Thần, tên phóng viên Lưu ấy, cũng nhảy vào rồi. Ầy cậu nghe kìa, hắn ta lại nhai lại mấy bản án xâm hại tìиɧ ɖu͙© của nạn nhân đấy, mấy ngày nay hắn toàn viết gϊếŧ người báo thù trong bản tin trực tiếp.”
Yến Quân Tầm quay người lại, cậu đẩy cửa ra nhìn màn hình ở đại sảnh. Thời Sơn Diên cũng quay lại, nhưng hắn còn chưa kịp nhìn gì thì Yến Quân Tầm đã sập cửa. Ánh mắt cậu lướt qua Thời Sơn Diên, nói: “Xin lỗi nhé, tôi cứ thấy hắn là buồn nôn.”
Thời Sơn Diên gật đầu: “Cho tôi buồn nôn cùng với.”
Yến Quân Tầm không cho mở, cậu nói: “Báo thù thì sẽ có nhiều dấu hiệu hơn, ít nhất là hung thủ sẽ tiêu hủy những tài liệu liên quan đến vụ xâm hại.”
“Người né tránh vài vấn đề trong tiềm thức, không cứ phải là sợ hãi, còn có thể là không đối diện được với sự việc, không kiềm chế được cảm xúc của chính mình.” Thời Sơn Diên đột nhiên dừng lại hai giây rồi bỗng nhiên ra vẻ thần bí, hắn thấp giọng xúi giục, “Cậu có thể áp cảm giác này vào bản thân lúc đạt cực khoái ấy.”