Chương 31: Sân thượng

Phần bình luận trực tiếp của Lưu Thần liên tục cập nhật, các kiểu chấm than chấm hỏi thi nhau xuất hiện, chúng mọc lên như nấm trên giao diện mạng, tranh nhau nhào qua màn hình ập vào người Trần Tú Liên.

【 Thật không vậy? 】

【 Lưu Thần hám fame đến nỗi bất chấp luôn rồi! 】

【 Chiêu trò của hắn đấy. 】

【 Bốn người??? Không phải trên báo nói mới có ba thôi sao? 】

“Phóng to màn hình hơn một chút đi.” Yến Quân Tầm bảo Khương Liễm.

Khương Liễm phóng to màn hình, Phác Lận ở đằng sau nhìn một hồi rồi nói trước khi Trần Tú Liên lại lên tiếng: “Cô ta đang ở trên sân thượng một tòa nhà gần tháp nước cũ ở khu cũ,” anh chỉ tay vào cái bóng mờ nhạt sau lưng Trần Tú Liên, “sau chiến tranh cục Thanh tra vẫn luôn muốn phá cái tháp này, tôi đã từng thấy trong báo cáo, cách chúng ta khoảng 20 phút đi xe.”

“Sang đó đi,” Khương Liễm lại bấm điện thoại, “tất cả chú ý! Đến chỗ tháp nước ở khu cũ!”

Có vẻ tinh thần Trần Tú Liên không được ổn. Yến Quân Tầm nghĩ, cô ta muốn làm vài việc để không còn hối tiếc. (duongtuukhanhvn.wordpress.com)

Trần Tú Liên giơ một tay lên trước ống kính chỉ về phương xa: “Quê tôi ở một thôn nhỏ gần khu Đình Bạc, trước chiến tranh cục Thanh tra đã nói sẽ sáp nhập quê tôi vào Đình Bạc, nhưng đến giờ vẫn chưa làm.” Tóc trên trán cô dính bết vào vết thương, dường như cô muốn kể cho mọi người nghe một điều vẫn luôn làm cô tự hào. “Con gái tôi Cầm Cầm học ở trường học trong xưởng thép, thành tích của nó khá lắm, ngày nào cũng được thầy cô khen, con bé còn thi được một trăm điểm mấy lần rồi.”

【 Mê sảng cái gì vậy? 】

【 Đã bảo là chiêu trò của Lưu Thần mà! Có phải lần đầu hắn làm trò này đâu. 】

【 Mịa, còn tưởng là bước ngoặt gì lắm, cuối cùng là thế đấy hả? Có điên không! 】

【 Lưu Thần đi chết đi. 】

Giọng của Trần Tú Liên bị tiếng mưa át đi, trở nên mơ hồ. Sự kiêu ngạo của cô chẳng được ai để ý. Mọi người tiêu tốn mấy phút quý giá vào đây không phải để nghe cô kể về con gái mình. Niềm vui cô gom góp tí một cũng chết yểu theo chủ đề ấy, vẻ mặt cô như muốn khóc, nhưng cô không khóc.

“Người tôi gϊếŧ đầu tiên tên là Hà Chí Quốc, là một tên tội phạm hϊếp da^ʍ. Trước chiến tranh gã đến xưởng chúng tôi làm công, muốn hẹn hò với tôi, nhưng tôi không đồng ý, thế nên gã cưỡng bức tôi,” Trần Tú Liên lại cao giọng, cô ngẩng đầu lên một chút để tất cả mọi người nhìn mình cho rõ, “cuối cùng tôi kết hôn với gã.”

【 ??? Tình tiết gì máu chó vậy? 】

【 Điên rồi điên rồi điên rồi! 】

【 Đã bị nó cưỡng bức xong còn gả cho nó? Cô rẻ tiền vậy! 】



“Tôi không điên,” Trần Tú Liên miễn cưỡng cười, cô cố gắng sắp xếp lại từ ngữ trước ống kính, “tôi không điên, tôi rất bình thường. Thật đó.”

Trần Tú Liên thấy mình không điên, cô không điên, kẻ điên là Hà Chí Quốc. Cô gϊếŧ Hà Chí Quốc là bởi không chịu nổi nữa, tuyệt vọng rồi. Nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn thấy bản thân rất tỉnh táo, cô muốn gϊếŧ Hà Chí Quốc cũng chẳng phải chuyện ngày một ngày hai, cô chỉ làm theo lòng mình thôi.

“Tôi kết hôn với gã không phải vì tự nguyện, cũng giống như tôi bị gã cưỡng bức cũng không phải tôi tự nguyện. Tôi đã…” Trần Tú Liên nhớ tới những gương mặt trong quá khứ, nhưng không nhớ nổi họ là ai, nhiều quá, “tôi đã nói với rất nhiều người, tôi hy vọng Hà Chí Quốc sẽ bị liên minh trừng phạt. Tôi từng viết thư cho cục Thanh tra, còn từng gọi điện cho họ nữa, nhưng lần nào cũng bị Hà Chí Quốc ngăn lại.”

Trần Tú Liên nói đến đây thì ngừng, cô giơ tay cởi cúc áo khoác, bên trong mặc một chiếc áo ba lỗ. Cô cởϊ áσ khoác ra, cởϊ qυầи, thậm chí cởi cả tất lẫn giày, để những dấu vết sau lưng lộ ra trước mặt tất cả mọi người. (duongtuukhanhvn.wordpress.com)

“Gã thường xuyên đánh tôi,” Trần Tú Liên chỉ đùi mình, ở đó vẫn còn một vết sẹo chưa lành, còn cả trên tay, khắp nơi đều bị bỏng, “tôi viết thư một lần thì gã đánh một lần. Gã nói mình không phạm pháp, liên minh cho phép gã làm vậy. Nhưng tôi đã đọc báo của Lưu Thần rồi, anh ta nói cưỡиɠ ɧϊếp là phạm pháp, bạo lực gia đình cũng là phạm pháp, vậy tại sao cục Thanh tra còn chưa bắt gã?”

Trần Tú Liên nhìn vào ống kính, cô không hề xấu hổ, như thể cái thân thể trần trụi này là của người khác. Cô lau sạch nước mưa trên mặt, nói: “Lúc chiến tranh tôi có gọi điện cho cục Thanh tra, bọn họ phải bận tham chiến, bảo tôi chờ đã.” Cổ họng cô khô khốc, biểu cảm dần trở thành oán hận, “Các người biết tôi đã chờ bao lâu không? Tôi cứ chờ hết năm này qua năm khác! Có ai đến bắt Hà Chí Quốc không, có ai không? Không ai hết!” cánh tay ở trên không trung như không biết để đâu, thế là cô vùng vẫy chúng hệt như muốn giãy khỏi xiềng xích, “cái thằng hèn Hà Chí Quốc ấy! Rác rưởi! Cặn bã! Nó đưa con gái tôi lên xe rồi gây tai nạn chết con bé, sao nó còn không chết đi chứ! Loại cặn bã ấy nên chết hết đi!”

Mưa lớn tầm tã trút lên người Trần Tú Liên hệt như từng hồi roi vọt. Cô bị đánh đến oằn người, khom đầu, thậm chí bị đánh đến nỗi vặn vẹo cả mặt mũi! Cô chỉ vào ống kính, chỉ vào Khương Liễm phía sau ống kích, chỉ vào tất cả mọi người, mặc sức bùng nổ.

Máy liên lạc của Khương Liễm đột ngột vang lên, tiểu đội tiếp cận tòa nhà gần thác nước đang bàn: “Mục tiêu khống chế con tin trên sân thượng, người quan sát nói con tin đang bị trói trên lan can, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.”

“Tâm trạng mục tiêu đang không ổn định, đừng xông ra đột ngột,” Khương Liễm ra lệnh, “trước tiên sơ tán dân cư sống gần khu cũ đi đã, bật thiết bị hứng rơi sẵn đi, đặc biệt chú ý hướng di chuyển của mục tiêu.”

【 Tội quá, cục Thanh tra trước hay sau chiến tranh đều là lũ bỏ đi. 】

【 Tôi thấy cô ta kích động thế nhìn hơi giống diễn đấy. 】

【 Cục Thanh tra lên tiếng đi, Khương Liễm ra mặt đi. Tên làm hồ sơ đến chưa? Không đoán ra việc này hả? Báo Đen cũng vô dụng thế à? 】

【 Đã bảo Báo Đen đều là lũ cuồng chiến tranh mà, căn bản là không đồng cảm được với người bình thường đâu. 】

【 Rốt cuộc cô ta muốn làm gì? 】

Thời Sơn Diên đã qua màn game, hắn nhìn về phía màn hình của Khương Liễm trong tiếng ồn ào, biểu cảm khó diễn tả. Hắn vẫn luôn rất tỉnh táo trong vụ án này, tỉnh táo như thể chỉ đang quan sát, ngoại trừ hứng thú với Yến Quân Tầm thì chẳng thèm dao động vì bất kỳ thứ gì. Hắn sẽ không nghĩ nhiều về căn nguyên, bởi thường thì hỏi “Vì sao?” đều là đang đặt ra nghi vấn với sự thật cố hữu.

Trần Tú Liên đã không còn bùng nổ nữa, cô xả xong rồi.

“Tôi đã gϊếŧ bốn người, là tôi cố ý.” Trần Tú Liên giơ cao hai tay, trong đôi mắt thẫn thờ của cô dường như đã không còn sự sống, cô chỉ trần thuật lại phát triển tâm lý của mình, “Tôi gϊếŧ Hà Chí Quốc xong rồi mà gã vẫn nói chuyện được, gã làm tôi sợ lắm. Mọi người biết mà? Người đã chết mà còn nói chuyện bên tai được, chỉ trong phim kinh dị mới thế. Gã vẫn đang mắng tôi, còn la hét muốn gϊếŧ tôi, tôi sợ chết lắm, nên tôi mới xẻ gã ra cho vào nồi, ăn hết.”

Khóe miệng đang cứng ngắc của cô xệ xuống, biểu cảm bắt đầu hoang mang. (duongtuukhanhvn.wordpress.com)

“Nhưng mà vô ích, gã vẫn còn ở đó. Mỗi ngày gã đều mắng cho tôi tỉnh, thực sự là từng giờ từng phút đều ở bên tai tôi. Thật ra tôi rất hối hận, trước kia lúc tôi làm việc hắn sẽ không thể làm phiền tôi, nhưng giờ thì không vậy được nữa, lúc nào gã cũng túc trực bên tai tôi. Có lẽ gã đang giám sát tôi.” Ánh mắt của Trần Tú Liên cựa quậy, mê man một thoáng, “Gã đang giám sát tôi đấy, lại còn cho tôi thấy những bài báo gã gom góp nữa. Đó đều là báo Lưu Thần viết, viết hay lắm, tôi đọc cũng hiểu, những người hắn viết đều là tội phạm hϊếp da^ʍ. Nhưng tôi nghĩ mãi mà không rõ, những tên tội phạm hϊếp da^ʍ này đã bắt được vào trong tù rồi thì sao lại phải thả ra?” cô đã đọc đến thuộc những tờ báo kia, “Lịch Kiến Hoa cưỡng bức đồng nghiệp của hắn, cô gái kia nhảy lầu, còn hắn thì mua nhà trong phố. Chúng nó và Hà Chí Quốc đều không nghĩ mình làm sai. Còn cả cái lão Lưu Hâm Trình kia nữa, lão ta còn viết cưỡиɠ ɧϊếp đỉnh lắm trên cửa trên tường nhà, nhiều người qua lại nhìn thấy mà cũng chẳng ai thèm quản.”

Trần Tú Liên nói đến đây cảm xúc lại bùng nổ. Cô nhổ toẹt xuống đất.



“Trò của lũ súc sinh, những kẻ làm vậy đều là Hà Chí Quốc, tôi chẳng lạ gì bọn chúng, tôi biết bọn chúng nghĩ gì. Nếu tôi không làm gì thì chúng sẽ tiếp tục tìm đến tôi,” cô không ngừng giẫm lên mặt đất, “bọn chúng nhất định sẽ đến tìm tôi! Lúc Hà Chí Quốc ở trong nồi đã nói với tôi gã muốn báo thù, tôi biết ngay gã có phân thân. Lưu Hâm Trình, Lịch Kiến Hoa đều là phân thân của gã! Bọn chúng muốn đến cưỡиɠ ɧϊếp tôi, đánh đập tôi, vậy tôi đi gϊếŧ bọn chúng trước!”

L*иg ngực Trần Tú Liên phập phồng, lúc nói đến đây thì cúi gập người. Nhưng dường như vậy không đủ, cô cố ép người xuống thấp hơn nữa.

“Nhưng mà Hoắc Khánh Quân, thầy Hoắc,” giọng Trần Tú Liên nghẹn ngào, cô nhìn ống kính bằng con mắt đỏ ngầu, “xin lỗi thầy Hoắc nhiều lắm, tội tôi đáng chết vạn lần, tôi chấp nhận sự trừng phạt của liên minh. Tôi đã gϊếŧ thầy Hoắc, tôi đã gϊếŧ thầy Hoắc mất rồi!” cô giơ tay tát chan chát lên mặt mình, “xin lỗi thầy Hoắc!” nước mưa trên mặt cô lăn ròng ròng chẳng khác gì nước mắt. Cô nói lộn xộn: “Vốn tôi muốn gϊếŧ Hà Chí Quốc cơ, thầy Hoắc bảo tôi thầy ấy không hϊếp da^ʍ, tôi không tin.” Cô vật vã túm tóc, giọng nói trở nên chói tai như là bị nghẹn trong cổ họng, “Sao tôi lại không tin chứ… Hà Chí Quốc cũng nói với tôi rằng gã không cưỡиɠ ɧϊếp, tôi nghe nhiều lắm rồi, tôi không sao phân biệt được!”

Trần Tú Liên bị nước mưa làm mờ hai mắt, cô thở dốc.

Đúng. Đúng vậy. Cô không phân biệt được. Cô ở trong cái khu rừng ăn thịt người này, nghe người khác nói mấy câu là đã bị lừa. Lưu Thần dùng những từ ngữ kia để kích động cô, ngay giây phút nhìn thấy Hoắc Khánh Quân cô đã định tội luôn cho y, cô quá tin tưởng vào tin tức.

Trần Tú Liên không dám nghĩ, cô cũng không muốn nghĩ, nhưng mà cô không dừng được. Nếu Hoắc Khánh Quân không chết, nếu lật lại được bản án thì có phải ông ấy sẽ được quay lại bên vợ mình không? Điều khiến Trần Tú Liên tuyệt vọng nhất là, cô không còn nhớ rõ biểu cảm của Hoắc Khánh Quân trước khi chết nữa, chỉ nhớ vẻ mặt của y lúc đưa tấm ảnh gia đình cho cô.

Trần Tú Liên muốn che miệng lại, nhưng tiếng gào khóc vẫn lọt ra ngoài. Cô lấy được dũng khí từ việc gϊếŧ Hà Chí Quốc, nhưng cuối cùng dũng khí ấy lại vỡ vụn trước Hoắc Khánh Quân. Cô xách cổ áo Lưu Thần lên dí hắn ra ngoài lan can, cuồng loạn gào lên trong làn mưa tầm tã: “Xin lỗi đi! Xin lỗi thầy Hoắc đi!”

Lưu Thần va vào lan can, bị đập cho chảy máu đầu. Hắn hét lớn: “Xin lỗi, xin lỗi! Thầy Hoắc… tha tôi đi mà!”

Rỉ sắt trên lan can cọ vào vết thương của cả hai, Lưu Thần nghe tiếng “két”, lan can rung lên bần bật. Hắn không nhìn rõ phía trước, chỉ biết rơi xuống là chết.

“Đừng đẩy nữa, đừng mà!” Lưu Thần khóc lóc, “tôi xin lỗi!”

“Thiết bị hứng rơi đã khởi động, đội trên sân thượng đã vào vị trí!” tiểu đội tác chiến nói vào máy liên lạc.

“Làm đi.” Khương Liễm trả lời.

“Tôi sẽ không đánh anh, cũng không làm anh bị thương đâu,” Trần Tú Liên ngửi thấy mùi máu tươi, nghe thấy tiếng bước chân đạp đổ cửa sắt, cô dùng đôi tay không được sạch sẽ lau nước mưa trên mặt đi, cúi người thì thầm với Lưu Thần, “tôi không muốn… tôi không muốn tổn thương người vô tội. Tội của anh không đáng chết, người đáng chết là tôi.”

“Mày không được nhảy.” Hà Chí Quốc lại xuất hiện trong đầu Trần Tú Liên, gã hốt hoảng nói, “Đ*t mẹ mày đừng có nhảy! Bố mày không muốn chết.”

Đồ hèn.

Trên mặt Trần Tú Liên đầy nước mưa, cô quay về phía trước rồi phá lên cười: “Mày là đồ hèn! Trước kia tao không chạy được, sau đó tao bỏ cuộc, bây giờ hai ta đừng ai hòng chạy. Ông trời đã muốn buộc tao với mày lại với nhau thì tao sẽ cùng chết với mày. Mẹ kiếp tao đã muốn chết với mày từ lâu lắm rồi.”

Sau đó cô xô lan can, dốc hết sức lực nhảy xuống. Mưa to như trút nước, Lưu Thần bị dọa đến bật khóc. Trần Tú Liên không quan tâm gì nữa, trong thời khắc cuối cùng ấy cô chỉ nghĩ.

Mình sợ nhất là bạo lực.

Yến Quân Tầm nhắm mắt lại, nghe thấy một tiếng “bịch”.