Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hàn Thiếu Cực Sủng Vợ Trước

Chương 99: Để Tránh Rước Họa Vào Thân

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kỷ Hi Nguyệt không thể tin được nhìn Liễu Đông, cô chưa từng nghĩ cũng sẽ không nghĩ đến chuyện này.

"Chị Nguyệt, vì sao chỉ cướp một cái túi mà phải bày ra cả vụ tai nạn xe cộ? Trực tiếp cưỡi xe đến cướp là được rồi, vì sao còn phải kéo theo cả một cái xe và một người bài táng theo? Chị không thấy nó có chút giống gϊếŧ người diệt khẩu sao?" Liễu Đông vuốt cằm, nhíu mày nói.

Dáng vẻ đúng là có chút giống cảnh sát điều tra hình sự.

Kỷ Hi Nguyệt thì mở to mắt, hoàn toàn không biết nên nói gi9f.

"Chị Nguyệt, thật dọa người đó!" Liễu Đông đột nhiên sờ cánh tay mình, dáng vẻ như bị kinh hãi lớn lắm, bởi vì anh ta cảm thấy suy nghĩ của mình quá khủng bố.

Kỷ Hi Nguyệt không khỏi trợn trắng mắt, lập tức nói: "Được rồi, đừng đoán nữa, chị cũng đã bị cậu làm cho hồ đồ rồi, nếu như lời cậu nói là thật, chị Trương có vấn đề, thế cậu cảm thấy vấn đề ở đây là gì, có phải có người muốn mượn tai nạn xe cộ để gϊếŧ chị ta không?"

"Muốn gϊếŧ người đơn giản chỉ có mấy động cơ, tiền tài, ích lợi, bí mật gì gì đó, có lẽ Trương Cầm đã thầm làm chuyện gì đó mà người ngoài không biết? Còn nữa, Chị Nguyệt, chị nghĩ lại xem, vì sao tin Tôn Mai chết được tung ra hai ngày rồi, chị ta mới kêu chồng chị ta tới tìm chị? Không phải nên báo cảnh sát trước sao?"

Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày nói: "Nguyên nhân vì sợ chẳng hạn?"

"Sợ sao? Chẳng lẽ còn đáng sợ hơn cả chuyện tai nạn xe cộ được à? Tôn Mai đã chết, kế tiếp có phải sẽ đến phiên chị ta không?" Liễu Đông nhìn chằm chằm Kỷ Hi Nguyệt nói.

Sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt ngưng trọng, lập tức nói: "Thôi, chúng ta vẫn không nên nghiên cứu thì hơn, miễn cho tự rước lấy họa."

Liễu Đông vội vàng gật đầu nói: "Chị Nguyệt, chúng ta là phóng viên, không phải cảnh sát, loại chuyện đuổi bắt hung thủ gϊếŧ người này, vẫn nên giao cho cảnh sát đi, nghe xong mà sợ kinh hồn."

"Ừ, đi làm việc đi." Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nhìn Liễu Đông đi ra ngoài, tay cầm ly trà thật lâu vẫn chưa thoát ra khỏi mạch suy nghĩ.

Kỷ Hi Nguyệt biết mình không nên quản, nhưng chuyện liên quan đến tập đoàn Kỷ Hải, liên quan đến Tần Hạo, hơn nữa để lịch sử không tái diễn, mình cũng không bị Tần Hạo hãm hại, cô nhất định phải phải bắt lấy cơ hội lần này.

Buổi tối đến lúc tập luyện thuật phòng thân, Kỷ Hi Nguyệt vô cùng chuyên tâm, khiến cho thím Lý cảm thấy trẻ con thật dễ dạy, nhưng mỗi lần nhìn đến vòng tay và nhẫn trên tay Kỷ Hi Nguyệt, khóe miệng bà liền run rẩy, hai thứ này đều là sát khí tuyệt đỉnh.



Nếu thân thủ Kỷ Hi Nguyệt linh hoạt hơi chút, cộng thêm hai thứ này, hệ số nguy hiểm sẽ ít đi rất nhiều.

Ông chủ đúng thật là rất quan tâm đến cô.

Đêm nay Triệu Húc Hàn về nhà rất muộn, bởi vì buổi tối ngày mai Kỷ Hi Nguyệt phải tham gia sinh nhật của Tiền Vạn Hào, cho nên phải đợi Triệu Húc Hàn trở về, nhờ anh sắp xếp cho cha cô xem mắt.

Cô hi vọng thông qua lần sinh nhật chú Tiền này, cha cô có thể tìm được một người bạn gái thích hợp, đừng qua lại với Đường Tuyết Mai kia nữa.

Triệu Húc Hàn đương nhiên sẽ sắp xếp giúp cô, nghe xong thím Lý báo cáo, anh ta còn bày tỏ mình rất hài lòng, người phụ nữ này chỉ cần chăm chỉ học thuật phòng thân, anh tin chỉ cần thêm một thời gian nữa, anh sẽ không phải bận tâm đến sự an toàn của cô nữa.

Giữa trưa ngày thứ hai, Trần Manh Manh tìm Kỷ Hi Nguyệt ra ngoài ăn cơm.

"Manh Manh, tiệc sinh nhật của Tiền Vạn Hào tớ cũng đi, nhưng xuất hiện với danh nghĩa là cô chủ nhà họ Kỷ." Kỷ Hi Nguyệt nói với Trần Manh Manh, "Cha bảo tớ đi."

"Thật sao? Vậy thì tốt quá, nghĩ đến cậu vẫn luôn muốn khiêm tốn, tớ còn đang nghĩ trong thời gian ngắn tới cậu sẽ không thấy được Chu Dân, như vậy chờ đến tối là chúng ta có thể gặp được rồi." Trần Manh Manh vui vẻ nói.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu nói: "Đến lúc đó tớ sẽ là cô Kỷ chứ không phải là phóng viên nữa."

"Biết rồi, đã lâu không thấy bác Kỷ, bác ấy vẫn khỏe chứ?" Trần Manh Manh hỏi.

"Ừ, vẫn khỏe, đêm nay tớ đang tìm bạn cho cha tớ, cậu cũng giúp tớ nhìn thử, tớ muốn tìm mẹ kế rồi!" Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

Hai mắt Trần Manh Manh lập tức tỏa sáng, nói: "Được nhé, được nhé, cuối cùng thì cậu cũng chịu tìm mẹ rồi!"

………..
« Chương TrướcChương Tiếp »