Chương 89: Nội Tâm Cầm Thú

Hai tay Triệu Húc Hàn đều đặn vuốt ve trên chân Kỷ Hi Nguyệt, mà người phụ nữ đang ngủ say lại không có cảm giác gì, điều này khiến Triệu Húc Hàn thực sự tức giận.

Nhưng trong đó lại có một chút niềm vui nho nhỏ, bởi vì ở trước mặt anh, cô có thể hoàn toàn thả lỏng.

Nhưng anh tin rằng nếu cô tỉnh lại vào lúc này, cô sẽ bị dọa đến tái mặt, giống y như gặp quỷ vậy.

Đêm đó, đối với cô cũng không tốt đẹp gì.

Vừa nghĩ đến vẻ sợ hãi, vừa sợ hãi vừa khóc lóc van xin trên khuôn mặt nhỏ nhắn này vào đêm đó, trái tim anh liền đau nhói.

Nhưng ai bảo cô chủ động hiến thân cho Triệu Vân Sâm?

Khi bước vào khách sạn, nhìn thấy cả người Kỷ Hi Nguyệt đã nhào lên người Triệu Vân Sâm, anh không bao giờ biết mình lại có thể tức giận đến như vậy.

Cảnh tượng đó đã làm bỏng mắt anh và giải phóng con thú hung dữ trong lòng anh.

Nếu không có Tiếu Ân và Vô Cốt ngăn cản, Triệu Vân Sâm đã bị anh đánh chết hoặc tàn phế rồi.

Thật ra thì tại sao anh lại tức giận đến vậy? Sau này chính anh cũng cảm thấy quá kinh ngạc, chẳng lẽ là bởi vì sâu trong lòng anh luôn có suy nghĩ nhất định phải bảo vệ cô ư?

Đây là điều duy nhất anh có thể làm với cô sau khi biết được bí mật kia, bảo vệ cô khỏi mọi thương tổn, bảo vệ bình an lớn lên.



Ba năm, chỉ là từ bao giờ ý niệm bảo vệ của anh đã biến thành không cho bất kỳ người đàn ông nào tiếp cận cô?

Suy nghĩ của Triệu Húc Hàn đã trôi xa, sau khi tay anh xoa bóp một bên đùi, lại bắt đầu chuyển sang cái chân dài bên kia.

Sau khi xoa bóp xong hai chân, Triệu Húc Hàn nhìn người phụ nữ dưới chăn, hai hàng lông mày cau lại.

Ngay sau đó anh liền kéo chăn, che đi vòng eo của Kỷ Hi Nguyệt, nhưng tất cả phần trên cơ thể của cô đều lộ ra trước mắt anh.

Đôi mắt đen lập tức trở nên tối tăm và u ám, ánh sáng trong mắt cũng từ từ lưu chuyển.

Triệu Húc Hàn nhìn chằm chằm vào người đẹp với đường cong mỹ miều trước mặt, đang thử thách ý chí của anh đối với phụ nữ.

Nhưng hắn phát hiện càng nhìn, đáy lòng càng thêm náo động, sự tự chủ vốn tưởng rằng rất mạnh lại đang nhanh chóng tan rã.

Cho đến khi anh phát hiện cơ thể có phản ứng, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên nóng lên, anh vội vàng kéo chăn lên che đi cảnh xuân, còn mình thì nhanh chóng đứng lên đi tới trước cửa sổ.

Nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, Triệu Húc Hàn buộc mình phải bình tĩnh lại, nhưng cảnh đẹp căng tròn trắng tuyết nhấp nhô đêm đó lại hiện lên rõ mồn một trong đầu anh.

“Hừ!” Triệu Húc Hàn thở một hơi dài, sau đó bước lại bên giường kéo chăn bông xuống, ánh mắt không còn nhìn vòng một trắng như tuyết trước ngực Kỷ Hi Nguyệt nữa. Thay vào đó, anh nhìn chằm chằm vào cánh tay cô và bắt đầu xoa bóp.

Sau khi xoa hết một cánh tay khác, trong lòng Triệu Húc Hàn càng thêm phiền muộn và đau khổ.



Vì tai anh cũng nóng rồi.

Con dã thú trong cơ thể anh dường như lại muốn lao ra, trong lúc xoa bóp, tinh thần anh cảm thấy hơi hoảng hốt, thỉnh thoảng lại chuyển sang vuốt ve, đây là điều mà anh chưa bao giờ ngờ tới.

Lần nào anh cũng đột ngột tỉnh táo lại, sau đó như có tật giật mình mà nhìn cô gái ngủ vẫn đang say ngủ.

Cô gái đang ngủ để lộ khuôn mặt nhỏ ửng hồng, lông mày cong cong vẫn đang nhắm lại, lông mi dài và cong vυ"t như hai cánh quạt, chiếc mũi nhỏ xinh, cao thẳng và xinh đẹp, cánh môi nhỏ đỏ hồng dường như đang mời gọi anh nếm thử.

Triệu Húc Hàn nhận ra rằng mình không thể rời mắt đi nơi khác, và sau đó hô hấp của anh cũng trở nên dồn dập.

Đột nhiên, anh phát hiện thấy có gì đó không ổn! Có cái gì đó rất không đúng!

Anh đang làm gì thế này? Chẳng qua là giúp cô xoa bóp tay chân mà thôi, sao chăn trên người cô lại bị anh kéo ra thế này?

Thế này có khác nào mấy tên lưu manh hay trêu chọc con gái nhà người ta chứ? Chẳng lẽ vì trong tiềm thức có nghĩ rằng cô đã là người phụ nữ của anh rồi nên mới muốn làm gì thì làm ư?

Sắc mặt Triệu Húc Hàn đột nhiên trắng xanh.

“Ừ ~.” Đúng lúc này, Kỷ Hi Nguyệt thốt lên một tiếng rên khẽ.

……...