Trần Manh Manh đột nhiên đưa tay lên che khuôn mặt bị đánh của mình, trong lòng cảm thấy thực sự rất oan ức.
"Vậy tôi cho các cô đánh lại là được chứ gì, chuyện này đến đây là chấm dứt. Tất cả mọi người đều ở Cảng Thành, còn là người trong cùng giới với nhau, cúi đầu không thấy thì ngẩng mặt thấy, đừng làm đến mức tuyệt tình thế chứ?” Ngụy Tiêu Tiêu vội nói: “Cô đánh tôi đi, đánh đi rồi coi như hòa nhau!”
Trần Manh Manh rất bối rối, kéo tay áo Kỷ Hi Nguyệt, không biết phải làm thế nào.
“Cậu có muốn tố cáo cô ta không?” Kỷ Hi Nguyệt biết rằng Trần Manh Manh dễ mềm lòng lại còn nhát gan nữa.
Trần Manh Manh rụt rè nhìn Kỷ Hi Nguyệt, biết rằng mình sẽ làm tổn thương bạn thân, nhưng cô ấy thực sự không muốn làm chuyện trở nên rắc rối.
“Vậy để tớ đánh đi!” Kỷ Hi Nguyệt nói xong, giơ tay tát “bốp” một cái vào mặt Ngụy Tiêu Tiêu.
Âm thanh chát chúa đến mức khiến gương mặt Tiểu Lục cũng phải run lên.
Cái tát này thật tàn nhẫn.
Ngụy Tiêu Tiêu bị đánh đến nỗi nghiêng cả đầu, cô ta quay lại nhìn Kỷ Hi Nguyệt một cách hung dữ.
“Ác giả ác báo, Ngụy Tiêu Tiêu, làm người thì nên sống cho tử tế chút, cô đi đi!” Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng nói, không chút sợ hãi trước ánh mắt hằn học của cô ta.
Trần Manh Manh tái mặt vì sợ hãi trước hành động của Kỷ Hi Nguyệt, nghĩ thầm Tiểu Nguyệt thật sự dám đánh nha.
“Còn không đi mau, còn muốn báo thù à!” Tiểu Lục cũng hung dữ nói, anh ta không có chút thiện cảm nào với loại phụ nữ như thế này.
Ngụy Tiêu Tiêu che khuôn mặt sưng đỏ của mình, hừ mũi lạnh lùng rồi bước ra khỏi phòng họp.
Liễu Đông ở bên ngoài nhìn thấy Ngụy Tiêu Tiêu đi ra, đang định mỉm cười thì kết quả lại bị cô ta hung dữ trợn mắt một cái. Anh ta giật mình, nhìn cô ta nhanh chân rời đi.
Kỷ Hi Nguyệt cảm ơn sự giúp đỡ của Tiểu Lục. Sau khi rời Tiểu Lục cô mới nói với Liễu Đông, "Liễu Đông, cảm ơn cậu, tôi và Manh Manh đi ăn cơm trước đây.”
Liễu Đông nhìn Trần Manh Manh. Trần Manh Manh nhìn anh ta thì mắt sáng lên, ngay sau đó bắt đầu trêu ghẹo, nói: "Tiểu Nguyệt, sao không thấy cậu nói chuyện thực tập sinh đẹp trai từ Hương Thành của chúng ta đã chuyển sang bộ phận tin tức các cậu rồi hả?"
Liễu Đông xấu hổ gãi gãi đầu, "Thì ra cô tới từ Hương THành à, tôi tới để học hỏi chị Nguyệt.”
“Ồ, lại còn chị Nguyệt nữa, Tiểu Nguyệt cũng không lớn hơn cậu mấy đâu.” Trần Manh Manh cười có chút mờ ám.
Kỷ Hi Nguyệt kéo cô ấy đi thẳng ra ngoài: "Cậu tò mò quá đây, tớ vào làm trước Liễu Đông, không gọi tiền bối mà gọi chị Nguyệt là rất bình thường. Đi thôi, đói chết rồi, cái tên Chu Dân đó của cậu có còn tới không đây?”
Lúc này Trần Manh Manh mới bị thu hút sự chú ý, vội vàng gọi cho Chu Dân.
"Chu Dân, thật ngại quá, xảy ra chút chuyện, vừa mới giải quyết xong, anh ăn rồi à, oh oh.” Nói qua vài câu điện thoại liền bị ngắt, nhìn cô ấy có vẻ buồn bã.
“Anh ta cũng không quan tâm xem cậu đã xảy ra chuyện gì sao?” Kỷ Hi Nguyệt vừa đúng lúc có cơ hội mở một lớp đào tạo cho cô ấy.
Trần Manh Manh có chút ngượng ngùng: "Anh ấy đang cùng đồng nghiệp ăn cơm, có lẽ là có chuyện cần bàn. Đúng rồi, chúng ta có đi ăn mì nữa không?”
“Phải quay lại à, không đi, đi tới phố đi bộ đi, tiện thể ăn xong đi mua sắm cùng cậu luôn.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Nhưng mà, Trần Mạnh Hàm lại đột nhiên dừng lại, hơi xấu hổ nói: "Tiểu Nguyệt, tớ, hôm nay tớ vẫn chưa muốn đi mua quần áo."
"Có chuyện gì vậy? Mua sắm nhanh thôi mà, chúng ta ăn nhanh chút là được.” Kỷ Hi Nguyệt ngạc nhiên nói.
"Tớ, tớ muốn đi tìm Chu Dân để giải thích. Anh ấy có vẻ hơi tức giận, thời gian nghỉ trưa của tớ chỉ có một tiếng rưỡi, sợ là không kịp nữa.” Trần Manh Manh có vẻ lo lắng không dám nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt ngây người, sau đó chỉ biết cười khổ trong lòng.
……….