Kỷ Hi Nguyệt lẳng lặng nhìn Trần Thanh, nói: "Nẻ tình đồng nghiệp, lần này tôi sẽ coi như anh bị mê muội mà hồ đồ, nhưng anh Trần, tâm tính là thứ cần phải nuôi dưỡng, bạo ngược không thể giải quyết bất cứ vấn đề gì, cuối cùng cũng chỉ hại người hại mình mà thôi."
"Tôi hiểu, Vương Nguyệt, lần này là tôi thật hồ đồ, trong nhà tôi còn người già trẻ nhỏ, tôi thật đúng là hối hận cũng không kịp, thực xin lỗi, thực xin lỗi." Trần Thanh lại cúi đầu 90 độ một lần nữa.
"Được rồi, vậy thôi." Kỷ Hi Nguyệt không muốn nhiều lời, lập tức về vị trí, cũng không sang phòng lão địa bên kia nữa.
Trần Thanh nhìn cô một cái, lập tức trở về chỗ ngồi của mình, bắt đầu điều động vị trí, Tào Quang và Chu Lê trở thành trợ thủ đắc lực của anh ta.
Cố Du Du vốn ngồi bên cạnh anh ta, cũng bị điều động nên rất không vừa ý.
"Anh Trần, đây là người mới lão đại đưa cho anh?" Cố Du Du hỏi.
Trần Thanh nói: "Lão đại là cho tôi thêm một cơ hội nữa, sau này hai người này sẽ cùng một tổ với tôi."
Cố Du Du mím môi, nghĩ thầm, cô ta còn chưa có tổ đâu, người chăm chỉ như cô ta lại không có trợ thủ, chỉ có thể dùng chung nhân viên với mọi người, không có đội ngũ chuyên môn, thật tình cảm thấy rất đáng thương.
Luận công trạng, cô ta không sánh bằng Vương Nguyệt, nhưng cũng xếp vào hàng thứ 2 chứ!
Nghĩ tới đây, Cố Du Du nhìn xung quanh, phát hiện vị trí đối diện Kỷ Hi Nguyệt còn trống, cô ta vội vàng chuyển đến.
"Tiểu Nguyệt, tin hôm nay trâu bò lắm đó." Cố Du Du ngồi xuống đối diện Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
"Chu Dương Thiên và Lý Thần Thần đều một trong mười đại gia của Cảng Thành, xảy ra chuyện lớn như vậy, tiền bối, cô cảm thấy hai nhà bọn họ hiện tại sẽ như thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt liếc cô ta một cái.
Cố Du Du mở to mắt, lập tức nhảy dựng lên nói: "Cảm ơn Tiểu Nguyệt!" Nói xong cô ta vác túi trên lưng chạy mất dạng.
Cùng nghe thấy câu này còn rất nhiều người khác, mọi người lập tức nghĩ đến tin tức ra lò tiếp theo, chỉ sợ hai nhà hiện tại đã biến thành chiến trường, tin này đúng là tin tức tốt nhất cho mọi người bàn tán sau khi ăn cơm xong đó.
Lập tức khu làm việc chỉ còn lại có mấy người không ra ngoài làm việc, khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt giật giật mấy cái.
"Chị Nguyệt, chị thế này không phải cho bọn họ được tiện nghi hay sao?" Liễu Đông dở khóc dở cười.
"Tất cả mọi người đều là đồng nghiệp, công trạng của phòng thông tin tốt, chúng ta mới có ngày dễ chịu, huống chi, cậu và anh Mập cũng đã lấy được tin rồi!" Kỷ Hi Nguyệt buồn cười nói.
Anh Mập cười rộ lên nói: "Liễu Đông, cậu đang muốn bản thân mình mệt chết hay gì, tin này của chúng ta có thể bạo một tuần liền đó, cậu có tin không?"
"Anh Mập nói em đương nhiên sẽ tin, em chỉ cảm thấy em còn chạy được thôi." Liễu Đông xấu hổ cười, anh ta cần công trạng lắm chứ.
"Về sau sẽ có chỗ cho cậu chạy." Kỷ Hi Nguyệt cười lắc đầu, tâm trạng tốt gửi tin nhắn cho Trần Manh Manh.
"Manh Manh, hiện tại tớ rảnh rỗi, đến thăm cậu, giữa trưa cùng nhau ăn cơm đi dạo phố, thế nào?" Kỷ Hi Nguyệt nghĩ một chút rồi gõ tin.
"Được á, cậu đến đây, vừa hay tớ đang ở trong đoàn làm phim." Trần Manh Manh gửi lại tin nhắn.
Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười, lập tức thu dọn đồ đạc nói: "Em đến Đài Truyền Hình Hương Thành thăm chị em, buổi chiều sẽ trở về."
Liễu Đông và anh Mập liên tục gật đầu, cho dù Kỷ Hi Nguyệt không đi làm, có tin bạo chống đỡ, lão đại cũng chỉ tán thưởng có thêm mà thôi.
Đài Truyền Hình Cảng Long cách Đài Truyền Hình Hương Thành hai đường cái, đi đến đó cũng chỉ mất 20 phút, Kỷ Hi Nguyệt đương nhiên chọn đi xe bus.
Một thân quần áo cao bồi, tóc ngắn kính đen, vẫn là tạo hình xấu xí nhất của Vương Nguyệt.
………..