Chương 59: Ngô Phương Châu Bị Thương

Cố Du Du hoang mang trong giây lát, lập tức cười mỉa nói: "Cái gì mà đúng với không đứng, anh Hâm, tất cả mọi người đều là đồng nghiệp, đừng nên đấu nhau." Nói xong liền cười đi mất.

Anh Hâm đứng ở phía sau khinh bỉ dựng thẳng ngón giữa, nhìn hai thang máy đều đáp xuống bãi đỗ xe.

Anh Mập lái xe rất quen thuộc, rất nhanh liền đến bệnh viện, trên xe Kỷ Hi Nguyệt mới biết được có vẻ như vết thương của Ngô Phương Châu khá nghiêm trọng.

Mới vừa xuống xe, âm báo tin nhắn di động của Kỷ Hi Nguyệt vang lên, cô cầm lên xem thử.

"Tiểu Nguyệt, cẩn thận anh Trần, anh ta theo dõi cô đó." Là tin nhắn của Cố Du Du.

Thì ra Cố Du Du về đến chỗ của mình cũng phân vân rất lâu, dù sao Trần Thanh cũng là phó chủ quản, hơn nữa còn là nhân viên lão làng, mà Vương Nguyệt là thực tập sinh, cô ta có nên mật báo không?

Nhưng nghĩ đến Trần Thanh làm phó chủ quản lâu như vậy mà vẫn chẳng cho cô ta được chút lợi lộc nào, trái lại còn thường xuyên chó cậy thế chủ, còn không bằng Vương Nguyệt cho cô ta một tin tức mang đến nhiều lợi ích.

Cho nên suy nghĩ thật lâu, cô ta mới quyết định đứng về phía Vương Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn tin nhắn, mi tâm nhíu chặt, lập tức nói với Liễu Đông và anh Mập, anh Mập tỏ vẻ phẫn nộ nói: "Tiểu Nguyệt, em và Liễu Đông vào đi, để anh đối phó với Trần Thanh, đảm bảo không cho anh ta tìm thấy hai người."

"Anh Mập, anh được chứ?" Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày nói.



"Không thành vấn đề." Anh Mập vỗ ngực mình, cực kỳ kiên định gật đầu

"Được, bọn em đi vào đây, anh cẩn thận chút, nếu anh ta xằng bậy, anh cứ báo cảnh sát." Kỷ Hi Nguyệt nói với anh Mập.

"Anh biết, yên tâm đi." Anh Mập cười nói.

Kỷ Hi Nguyệt và Liễu Đông nhanh chóng đi vào bệnh viện, tìm phòng cấp cứu bên kia.

Rất nhanh đã thấy được Ngô Phương Châu tại phòng khám gấp, chỉ thấy lúc này chàng trai trẻ tuổi đang ngồi giường, trên đầu quấn băng gạc, mặt trên còn thấm vết máu.

Một cánh tay cũng bị quấn băng, có đồng chí cảnh sát ngồi đối diện cậu ta vừa hỏi vừa ghi chép.

"Ngô Phương Châu!" Kỷ Hi Nguyệt vội vàng đi vào.

"Vương Nguyệt! Liễu Đông!" Ngô Phương Châu quay đầu nhìn về phía hai người, lập tức mỉm cười, "Hai người đến nhanh thế."

Liễu Đông vội vàng nói: "Tôi nhận được tin đã giật mình, chị Nguyệt vừa đi làm tôi liền kéo chị ấy đến, anh không sao chứ?"

"Không sao, may mà tóm được một tên." Ngô Phương Châu nhếch miệng cười, "Đây là đồng nghiệp của tôi, Tiểu Lục."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Hi Nguyệt nhăn thành một đoàn nói: "Là tên trộm nào, lại càn rỡ đến cảnh sát cũng dám đánh?"



"Đã là trộm thì nào có người tốt đâu, đều là dạng cực kỳ hung ác." Tiểu Lục lắc đầu, "Nếu không phải Phương Châu còn biết đánh nhau thì lúc này chắc não cũng dừng hoạt đồng rồi."

"Tới địa ngục đi, ngươi đừng nguyền rủa tôi, tôi chỉ không cẩn thận thôi." Ngô Phương Châu nháy mắt cười mắng đồng nghiệp của mình.

"Cậu thật đúng là liều mạng, rạng sáng còn đi trấn thủ, một mình nhiều nguy hiểm, để lãnh đạo đến thì cậu nhất định sẽ bị ăn mắng." Tuy Tiểu Lục nói vậy, nhưng trong ánh mắt lại là sự tán dương cùng bội phục.

Ngô Phương Châu có chút xấu hổ nói: "Chẳng lẽ biết rõ rành rành kẻ trộm ở bên trong, tôi lại bỏ qua cho cơ hội này sao, may mà bắt được, nếu không nhất định sẽ bị phê bình."

"Thế kẻ trộm kia đâu?" Liễu Đông hỏi.

"Ở trong cục, đang thẩm vấn, Vương Nguyệt, việc này cô không thể đưa tin, dù sao cũng có liên quan đến tai nạn xe cộ, vừa mới ổn định lại, lãnh đạo sợ đưa tin càng nhiều sẽ khiến cho dân chúng khủng hoảng, chờ tra ra manh mối rồi hẵng đưa tin, thật ngại quá." Ngô Phương Châu có chút áy náy nói.

Liễu Đông trừng mắt, có phần đáng tiếc.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu nói: "Không thành vấn đề, tôi cũng biết là không nên đưa tin trước, miễn cho người đứng sau lưng bọn trộm phát cuồng, càng hãm hại thêm nhiều người, Liễu Đông, nghe thấy chưa?"

"Chị Nguyệt, chị cứ quyết định, tất cả em đều nghe theo chị." Liễu Đông lập tức nhấc tay.

………..