Editor + Beta: Vi
"Cậu đừng ngạc nhiên, chẳng phải là tớ không muốn bị đồng nghiệp biết gương mặt thật sao? Cậu phải biết giới truyền thông rất phức tạp sao? Lấy gương mặt xinh đẹp đó của tớ, từng giây từng phút đều bị gây khó dễ đến chết."
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng kéo cô lại giải thích.
Khóe miệng Trần Manh Manh co giật hồi lâu, nhìn dáng vẻ xấu xí của cô, quả thực là nói không nên lời.
"Đây chẳng phải chứng minh tớ tự đi lên bằng thực lực của mình còn gì? Cậu cũng biết làm thực tập sinh rất khó khăn, nếu là một tiểu mỹ nữ, mà ở đó còn nhiều đồng nghiệp nam, lại còn mấy lão cấp trên nữa, rất nguy hiểm đó, nhưng tớ cũng giống cậu, rất yêu công việc của mình, không muốn bị soi mói, cho nên như vậy rất tốt mà, ít gặp phiền toái, hồi trước tớ cũng nói với cậu rồi mà."
Kỷ Hi Nguyệt cười khổ nói.
"Tớ... tớ chỉ không nghĩ cậu sẽ tự biến mình thành dáng vẻ này! Rất dọa người khác đấy, chỉ là cậu nói đúng, làm thực tập sinh rất khó khăn, tớ chỉ tầm thường như vậy thôi mà cũng bị gây khó dễ! Cậu còn đẹp như vậy, chắc chắn sẽ bị gây khó dễ."
Trần Manh manh cũng vừa mới bắt đầu sự nghiệp, cảmthấy cuộc đời muôn ngàn tai ương sóng gió.
Kỷ Hi Nguyệt cười haha, trong đầu lại nghĩ khác, nếu cô xinh đẹp quá lại hấp dẫn namgiới, Đại ma vương Triệu Húc Hàn chắc sẽ nhốt cô mãi mãi quá. Dĩ nhiên quan trọng nhất là cô phải che giấu thân phận Đại tiểu thư tập đoàn Kỷ Hải - Kỷ Hi Nguyệt, bởi vì cô muốn đi lên bằng thực lực của mình.
"Được rồi, được rồi, tớ sẽ thay đổi từ từ, để mọi người thấy tớ dần dần đẹp lên, là một thực tập sinh khiêm tốn là tốt, đúng rồi, cậu tìm tớ chi thế?" Kỷ Hi Nguyệt nhìn tâmtrạng cô không tệ, hẳn là không sao.
Lúc này Trần Manh Manh mới nhớ ra, vội vàng đánh nhẹ lên lưng Kỷ Hi Nguyệt: "Cậu thật là, dáng vẻ này của cậu làm tớ quên luôn chuyện chính!"
"Không phải cậu nói chiều qua mới đến công ty sao? Vừa rồi bên tổng vụ gọi điện kêu tớ nhanh quay về, sau đó nói về chuyện của Ngụy Tiêu Tiêu, bây giờ bên đoàn làm phim loạn hết cả lên rồi, nhà đầu tư Phương nói muốn đổi nữ chính, haha, đồ diễn đó tớ cũng không cần phải bồi thường nữa."
Trần Manh Manh cao hứng ôm lấy Kỷ Hi Nguyệt.
"Thật sao? Vậy tốt quá, cậu không cần lo bị gây khó dễ nữa." Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt khẽ thở phào. "Tiểu Nguyệt, cậu tốt quá, cảmơn cậu." Trần Manh Manh vô cùng cảmkích.
"Ai da, buồn nôn quá, chúng ta là gì của nhau nào, là bạn thân mà, trước kia tớ không hiểu chuyện, bị tên cặn bã Triệu Vân Sâm mê muội đầu óc, bây giờ tớ tỉnh táo lại rồi, cho nên phải tránh xa cặn bã, quý trọng bạn thân của mình." Kỷ Hi Nguyệt cũng ôm lại cô, khẽ cười.
Trần Manh Manh gật đầu: "Triệu Vân Sâm mặc dù đẹp trai lại có tiền, nhưng anh ta rất háo sắc, cũng may cậu tỉnh ngộ, sau này mắt nhìn người phải tốt một chút, tìm một người bạn trai thật lòng yêu cậu."
"Biết biết, cậu cũng phải vậy đó, Chu Dân có thực sự tốt không?" Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt vẫn rất lo lắng, nhìn cô bạn thân mới chỉ nhắc đến Chu Dân đã tươi cười hạnh phúc như vậy, xemra cô nàng thực sự thích người đàn ông đó.
"Tớ, tớ cũng chưa rõ, nhưng mà vẫn tạmđược, ít nhất anh ấy không đào hoa, dạo này càng ngày càng đối tốt với tớ, buổi tối còn hẹn nhau đi ăn nữa." Trần Manh Manh cười ngượng ngùng.
"Cậu đó, lần đầu yêu đương, chưa tìm hiểu rõ thì đừng ở với anh ta một mình biết không? Đàn ông đều có ý đồ bất chính, cậu cẩn thận không lại bị ăn sạch sành sanh." Điều Kỷ Hi Nguyệt có thể nói cũng đã nói hết rồi.
"Ai da, cậu nói như thể cậu đã yêu đương với nhiều người lắm rồi vậy, có phải đã bị Triệu Vân làm gì đó rồi chứ?" Trần Manh Manh nắmchặt tay cô, tà ác hỏi.