Lúc này Kỷ Hi Nguyệt đâu có lo lắng cho anh ta, cô đang lo lắng cho cha mình kìa. Thật là không ngờ vì sao Đường Tuyết Mai lại xuất hiện sớm như vậy, xuất hiện sớm y như Tần Hạo vậy.
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy ngay cả khi đời này cô có cố gắng thay đổi một số chuyện tồi tệ, nhưng có lúc số mệnh luôn kỳ diệu như vậy, có một số thứ là duyên phận vẫn phải đến.
Cho dù đó là thiện duyên hay là nghiệt duyên.
Kỷ Hi Nguyệt mỉm cười với Liễu Đông và nói: "Cũng may là cậu không sao, nếu không tôi sẽ áy náy chết mất. Cậu nghỉ ngơi cho tốt nhé, đợi đến khi tay lành rồi hãy đi làm trở lại.”
“Đi làm cái gì chứ, Liễu Đông nhà chúng tôi sẽ từ chức, không bao giờ... làm phóng viên nữa!” Mẹ Liễu tức giận nói.
“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy!” Liễu Đông lập tức giận dỗi nói, “Cha, cha mau đưa mẹ về đi, con sẽ không bỏ việc đâu, con chỉ thích công việc này thôi, mẹ, nếu mẹ không cho con làm thì con sẽ bỏ nhà đi đấy!”
“Con, thằng nhóc thối này, muốn chọc mẹ tức chết phải không!” ĐÔi mắt mẹ Liễu đỏ lên vì tức giận.
"Mẹ. Con biết mẹ lo lắng, sợ con sẽ xảy ra chuyện, nhưng con rất thích công việc này, giống như lúc đầu mẹ thích cha con vậy, không quan tâm đến bà ngoại ông ngoại phản đối, cứ nhất quyết đi theo cha con sao!" Liễu Đông thẳng thắn cãi lại mẹ mình.
Mẹ Liễu sửng sốt, sau đó mặt đỏ đến tận mang tai, hai mắt đỏ hoe nói: “Thằng nhóc chết tiệt, con, con, con làm mẹ tức chết rồi.”
“Mẹ, con cũng có tính cách giống mẹ!” Liễu Đông lập tức nói: “Mẹ đừng nóng giận nữa, con hứa sẽ cẩn thận mà, thật đấy, hai người về trước đi.”
Liễu Đông lúng túng cười với Kỷ Hi Nguyệt và Cố Du Du.
Kỷ Hi Nguyệt và Cố Du Du chỉ có thể nhìn nhau cười, có chút bất đắc dĩ, nhưng đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Liễu Đông cũng có thể mạnh mẽ dứt khoát như vậy.
Đặc biệt là Cố Du Du, ánh mắt nhìn Liễu Đông đơn giản là sáng rực lên.
“Dì Tuyết của con còn chưa quay lại, xảy ra chuyện gì thế nhỉ, để cha gọi điện hỏi xem sao.” Cha Liễu nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, lập tức gọi cho Đường Tuyết Mai.
“Cái gì, tai nạn xe, anh qua đó ngay.” Vẻ mặt của cha Liễu biến sắc, vội vàng đi ra ngoài.
Cả mẹ Liễu và Liễu Đông đều bị dọa sợ.
"Chồng ơi, Tuyết Mai bị tai nạn xe hơi à? Ông đừng tôi sợ.”
“Cha, dì Tuyết bị sao vậy?” Liễu Đông cũng lộ vẻ lo lắng.
"Ra đến cửa bệnh viện thì bị xe đυ.ng trúng, nhưng không có vấn đề gì lớn, đang xử lý vết thương, tôi đi xem chút.” Cha Liễu vội vàng rời đi.
“Tôi cũng đi!” Mẹ Liễu nhanh chóng đi theo ra ngoài.
Chỉ còn lại Liễu Đông, Cố Du Du và Kỷ Hi Nguyệt ở trong phòng bệnh.
“Liễu Đông… Dì Tuyết của cậu đi mua cháo cho cậu, sao lại xui xẻo như vậy?” Cố Du Du ngồi ở trước giường Liễu Đông, vội nói.
"Đúng thế, xui xẻo quá, hi vọng dì Tuyết không sao."
Ngồi trên chiếc giường bệnh trống ở đối diện, Kỷ Hi Nguyệt suy nghĩ rồi hỏi: "Liễu Đông, cách biệt tuổi tác của dì Tuyết cậu với cha cậu hình như hơi xa nhỉ?"
Liễu Đông nói: "Đúng vậy, dì Tuyết mới 30 tuổi. Dì ấy là con gái đồng đội của ông nội em. Lúc dì Tuyết mới ba tuổi, gia đình đồng đội của ông nội em đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi. Vì vậy, dì Tuyết trở thành con nuôi của nhà em, thành em gái cha em, là cô của em, nhưng em thích gọi dì ấy là dì Tuyết. Đúng rồi em họ Liễu, dì Tuyết họ Đường.”
"Thì ra là vậy, dì Tuyết của cậu thật xinh đẹp, dường như đối xử với cậu cũng rất tốt." Cố Du Du nói.
Liễu Đông cười đáp: "Đúng vậy, dì Tuyết rất thương em, chẳng qua là đã 30 rồi mà còn không tìm bạn trai, cả nhà chúng em đều gấp thay cho dì ấy.”
“Hẳn là do cô ấy yêu cầu quá cao, chứ với diện mạo của cô ấy, không thể nào không có ai muốn kết hôn được.” Cố Du Du nhanh chóng bật cười.
Liễu Đông cũng cười theo: "Cái này em cũng không biết. Dù sao thì xem mặt rất nhiều lần cũng không thành công."
“Dì Tuyết của cậu làm nghề gì?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
…...