Đường Tuyết Mai cũng có vẻ khϊếp sợ, kinh ngạc nhìn người đàn ông thành thục đang ôm lấy mình.
Thấy thế tim Kỷ Hi Nguyệt càng đập loạn, chết tiệt thật! Sao có thể trùng hợp như vậy được!
Đường Tuyết Mai năm nay mới ba mươi tuổi, ngoại hình xinh đẹp, dáng người càng thêm mảnh mai, có sự dịu dàng chín chắn của một người phụ nữ trưởng thành, đối với một người đàn ông ở cái tuổi của Kỷ Thượng Hải, đó đơn giản là liều thuốc độc chết người.
Nếu Kỷ Hi Nguyệt không trải qua kiếp trước, cô cũng đã bị vẻ ngoài của Đường Tuyết Mai đánh lừa. Mà sự thật là trong suốt bao nhiêu năm ở kiếp trước, Đường Tuyết Mai vẫn luôn diễn rất đạt vai người mẹ kế hiền tuệ của cô.
Cô ta luôn quan tâm tới cô, giống y như một người chị gái thân thiết, cô cũng từng vô cùng thích cô ta, tin tưởng vào cô ta.
Nếu không phải vì trước khi chết, cô nhìn thấy Đường Tuyết Mai và Tần Hạo nɠɵạı ŧìиɧ, nghe lén được kế hoạch bí mật của bọn họ là muốn giành lấy tập đoàn Kỷ Hải, chúng hạ thuốc độc mãn tính cho cha cô là Kỷ Thượng Hải, khiến Kỷ Thượng Hải bị đau tim dẫn đến đột quỵ chết trước khi cô qua đời.
Sau khi cô phát hiện ra âm mưu của đôi gian phu da^ʍ phụ kia, tên súc sinh Tần Hạo càng thêm ngang ngược. Ông ta đánh cô, cuối cùng trong lúc tranh chấp còn đẩy cô xuống từ tầng 28 khiến cô chết thảm.
Trong đầu Kỷ Hi Nguyệt hiện lên đầy rẫy những cảnh đau lòng của kiếp trước, khuôn mặt ghê tởm của Đường Tuyết Mai và Tần Hạo cứ quanh quẩn trong tâm trí, khiến cô hận đến mức cả người run lẩy bẩy.
Không, không thể để lịch sử lặp lại lần nữa!
Nhưng cha cô dường như lại yêu Đường Tuyết Mai ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt rất loạn, cô đi đến chỗ tối gọi điện cho Dương Linh: "Dì Dương, giữa cha cháu và dì Nhã có xảy ra gì chuyện gì chưa?”
"Tiểu Nguyệt, chuyện này không thể gấp được, nhưng hai người còn có thể phát triển, dì sẽ tạo nhiều cơ hội hơn cho bọn họ. Cháu đừng lo lắng nhé.” Dương Linh ở đầu kia cười nói.
Dương Linh nghĩ thầm đứa nhỏ Kỷ Hi Nguyệt này đúng là hiểu chuyện, lo cha mình cô đơn nên vội vã giúp cha tìm một người bầu bạn.
Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể nói vâng rồi cúp máy, cô lén vào bệnh viện, đến trước cửa phòng cấp cứu.
Từ bên ngoài có thể nhìn thấy Đường Tuyết Mai đang ngồi trên giường bệnh, một y tá đang giúp cô ta bôi nước khử trùng, có thể là quá đau nên khuôn mặt của Đường Tuyết Mai nhăn lại có vẻ rất điềm đạm đáng yêu.
Ngược lại Kỷ Thượng Hải thì lo lắng đứng nhìn, hết lần này đến lần khác nói với y tá: "Nhẹ một chút, cô nhẹ chút thôi.”
Kỷ Hi Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực, nhưng lúc này cô không thể đi vào, vì vậy cô quay lại và kéo người vệ sĩ kiêm tài xế của cha vào một góc.
“A Ngũ, vừa rồi anh có nhìn thấy người phụ nữ bị đυ.ng xe kia không?” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng hỏi.
“Cô chủ… Tất cả là lỗi của tôi.” A Ngũ biết thân phận phóng viên của Kỷ Hi Nguyệt, bởi vì anh ta là tài xế của Kỷ Thượng Hải, nên cũng không giấu giếm được lâu, lúc này anh ta rất tự trách mình.
“Tôi không trách anh, tôi nói với anh nhé, nghe kỹ đi, cha tôi hình như có ấn tượng tốt với người phụ nữ đó, anh để ý cha cho tôi, nếu ông ấy qua lại với người phụ nữ kia thì lập tức gọi điện cho tôi, biết không? ”Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Cô chủ biết người phụ nữ đó sao?” A Ngũ kinh ngạc hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu nói: "Có thể nói là vậy, người phụ nữ này trông rất yếu đuối, nhưng thực ra là một đóa bạch liên hoa, tôi sợ cha sẽ bị cô ta lừa mất.”
A Ngũ lo lắng gật đầu nói: "Được, nếu chủ tử nhìn gặp người phụ nữ này, tôi sẽ gọi cho cô chủ ngay.”
“Ừm, nhất định phải nhớ đấy.” Kỷ Hi Nguyệt quan tâm nói, “Có động tĩnh gì cũng phải nói cho tôi biết, người phụ nữ này là kẻ chuyên lừa gạt tiền của các chủ tử lớn, chắc chắn là thấy xe của cha tôi sang trọng nên sau này sẽ muốn qua lại với cha tôi.”
Tiểu Ngũ há hốc miệng, ngay sau đó liền vội vàng gật đầu, lúc này Kỷ Hi Nguyệt mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Khi cô trở lại phòng bệnh của Liễu Đông, anh ta đã tỉnh dậy, thấy vẻ mặt u sầu của Kỷ Hi Nguyệt thì liền nói: "Chị Nguyệt, em không sao, đừng lo lắng."
……...