Kỷ Hi Nguyệt rất kinh sợ khi nghe ra hình như cha Liễu là anh trai của Đường Tuyết Mai, nhưng họ của hai khác nhau mà, một người họ Liễu, một người họ Đường đúng không?
Đột nhiên điện thoại của cô đổ chuông.
Khi Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy đó là cha mình, trái tim cô chợt nhảy loạn, vội vã ra ngoài nghe máy.
"Tiểu Nguyệt, cái đứa nhỏ này, con muốn làm cha sợ chết sao? Con đang ở đâu? Cha đang ở cửa bệnh viện rồi." Giọng nói của Kỷ Thượng Hải đầy lo lắng.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn Đường Tuyết Mai ở bên trong, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm khó coi, cô vội vàng nói: “Cha, con đi ra ngoài, cha đừng vào.” Nói rồi cô mỉm cười với mọi người rồi chạy ra ngoài.
Cô sẽ không bao giờ để chuyện của kiếp trước tái diễn, sẽ không để cho cha mình nhìn thấy Đường Tuyết Mai nữa, tuyệt đối không thể!
Chạy đến cửa bệnh viện, cô thấy Kỷ Thượng Hải mặc một bộ đồ rất bình thường đang đứng ở cửa, vệ sĩ đứng cách đó không xa.
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng chạy lại và lo lắng nói: “Cha, sao cha lại ở đây? Con không sao đâu.” Vừa nói, cô vừa nhanh chóng nhìn xung quanh, rồi kéo cha mình vào một góc gần đó.
Kỷ Thượng Hải tức giận vỗ lên mái tóc ngắn của cô và nói: "Cái đứa nhỏ này, con định làm cha sợ chết khϊếp đúng không? Đi về với cha, sau này đừng làm phóng viên nữa."
Kỷ Thượng Hải tức giận nhất là ông là người cuối cùng biết chuyện, Kỷ Hi Nguyệt hàn toàn không nói gì với ông. Ông phải tự xem tin tức, xác nhận lại mấy lần mới dám chắc, gọi điện cho Kỷ Hi Nguyệt trong bệnh viện rồi ngay lập tức chạy tới đâu.
"Cha, chẳng phải là con không sao ư? Cha đừng lo lắng, hiện tại con còn nhiều chuyện phải làm lắm, cha về trước đi, ngày mai con sẽ về nhà giải thích với cha.” Kỷ Hi Nguyệt rất sợ Đường Tuyết Mai xuống sẽ gặp cha cô.
Mặc dù có lẽ sẽ không có chuyện gì, nhưng không để cho hai người gặp nhau thì mới có thể triệt tiêu sạch sẽ mọi khả năng.
“Không được… Bây giờ con cùng cha về ngay!” Cha Kỷ rất kiên trì.
"Cha, Liễu Đông còn đang hôn mê, nếu không phải cậu ấy đẩy con ra thì người đang nằm đó bây giờ là con đấy. Cha kêu con làm người phải biết đền ơn mà, làm sao bây giờ con có thể bỏ đi được chứ?” Kỷ Hi Nguyệt giải thích. "Con đảm bảo ngày mai sẽ trở về, cha về trước đi được không?”
Kỷ Thượng Hải nhìn thấy sự kiên định trong mắt Kỷ Hi Nguyệt, biết rằng còn nói nữa thì con gái mình sẽ bực lên mất, nên chỉ có thể thở dài dặn dò vài câu rồi trở về trước.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn cha mình rời đi thì mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức chạy về phòng bệnh, lại phát hiện Đường Tuyết Mai đã biến mất.
“Cái chị lớn lúc này đâu rồi?” Kỷ Hi Nguyệt vội hỏi Cố Du Du đang ngồi một bên.
Cố Du Du sửng sốt một chút mới nói: "Nói là ra ngoài mua cháo cho Liễu Đông, chờ tỉnh lại rồi ăn, em không gặp à?”
Tim Kỷ Hi Nguyệt nhảy loạn xạ, cô có linh cảm chẳng lành nên vội vàng chạy ra ngoài.
Ở cửa bệnh viện, cô liền thấy một va chạm xe cộ nhỏ.
Đường Tuyết Mai thực sự ngã trước một chiếc xe hơi sang trọng.
Sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt lại trắng bệch lần nữa, bởi vì chiếc xe sang trọng kia chính là xe của cha cô.
Điều gì phải đến vẫn sẽ đến sao?
Kỷ Hi Nguyệt gần như đứng không vững được nữa.
Kỷ Thượng Hải hoảng sợ từ sau xe bước xuống, nhìn thấy Đường Tuyết Mai trên mặt đất, ông lập tức chạy tới đỡ.
"Này, cô không sao chứ?”
Đường Tuyết Mai dùng một tay chạm vào đầu gối bị đυ.ng trúng, ngẩng gương mặt đau đớn lên nhìn Kỷ Thượng Hải.
Một cái nhìn thoáng qua này khiến cả hai đều sững sờ.
Kỷ Hi Nguyệt không dám nói gì, nhưng cô có thể nhìn thấy ánh mắt đầu tiên của cha mình dành cho Đường Tuyết Mai có vẻ đầy tươi đẹp.
"Không sao, không có gì đáng ngại. Tôi bị va vào đầu gối. Cũng may là các người phanh gấp, chỉ tại tôi chạy nhanh quá." Đường Tuyết Mai nói.
“Ôi, chảy máu rồi, phải lập tức đến gặp bác sĩ.” Kỷ Thượng Hải đột nhiên cúi người, lập tức ôm lấy Đường Tuyết Mai gầy yếu theo kiểu bế cchủ tửa.
Kỷ Hi Nguyệt sững sờ, từ trước đến nay cô không hề biết cha mình còn có thể chất cường tráng như vậy, hay là vì nhìn trúng Đường Tuyết Mai nên sức mạnh của tình yêu đã khiến ông bộc phát ra sức mạnh mà ngày thường ông không có?
……..