Kẻ sát nhân muốn trả thù, hơn nữa còn sử dụng hành động vô cùng cực đoan.
May mắn thay, cô đã học được cách tự vệ, cũng may là Liễu Đông dũng cảm nên họ mới bắt được kẻ sát nhân.
Nhưng cô không bị tổn thương mà Liễu Đông lại nằm đây truyền máu, điều này khiến cô cảm thấy rất áy náy.
Đội trưởng Trương Cường và Lộc Hùng đang ở bên ngoài. Sau khi họ xem đoạn video từ camera giám sát trên đường phố, cả hai người đều rất khϊếp sợ.
Không ngờ Kỷ Hi Nguyệt có thể chiến đấu tốt như vậy, còn Liễu Đông thì rất dũng cảm.
“Lần này tôi rất muốn cảm ơn đài truyền hình của các bạn có thể có hai thanh niên dũng cảm như vậy.” Mặc dù đội trưởng Trương rất vui mừng vì bắt được kẻ sát nhân, nhưng điều duy nhất còn lấn cấn trong lòng anh ta là người không phải do cảnh sát bắt được.
Họ đã tìm kiếm khắp thành phố suốt đêm nhưng không ngờ thay vì trốn ra khỏi thành phố, tên sát nhân lại tìm cách trả thù nhanh như vậy.
Nhưng dù thế nào thì vụ án cũng coi như đã giải quyết xong, anh ta và đồng đội có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Lúc Tiếu Ân vội vàng đến bệnh viện, anh ta rất lo lắng, anh kéo Kỷ Hi Nguyệt qua một bên, nhẹ giọng nói: “Cô Kỷ, cô không sao chứ?"
“Tôi không sao, không bị thương, nhưng đồng nghiệp của tôi thì bị chém vào tay.” Kỷ Hi Nguyệt hơi buồn bã.
Tiếu Ân thở phào nhẹ nhõm: "Cô dọa chết chủ tử rồi.”
Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên cười khổ, cô biết đêm nay sẽ không dễ dàng gì, xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy, Đại Ma Vương có lẽ sẽ không để cô làm phóng viên nữa.
“Anh ấy, anh ấy không sao chứ?” Kỷ Hi Nguyệt nói một cách thận trọng.
Tiếu Ân trợn mắt nói: "Làm sao có thể không sao được, sắc mặt xanh mét, cô Kỷ, cô phải nói với anh ấy thật khéo léo vào, nếu khchủ tửng tôi đều gặp họa đấy."
Kỷ Hi Nguyệt khó hiểu hỏi: "Các anh gặp họa ư?"
“Đúng thế, ông chỉ mà không vui không phải là chúng tôi gặp họa thì ai?” Tiếu Ân cười khổ.
Kỷ Hi Nguyệt ngạc nhiên hiểu ra: "Được rồi... Tôi hiểu rồi, tôi nhất định sẽ dỗ dành anh ấy thật tốt."
Cô không thể không dỗ dành, bởi vì cô cũng sợ mất việc lắm.
Nghĩ vậy, cô lập tức bảo Tiếu Ân trở về, còn mình thì lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn.
"Anh Hàn, anh thấy em chiến đấu với tên côn đồ có dũng cảm không? Đừng lo lắng, em không sao, em rất muốn cảm ơn anh Hàn đã dạy em học cách tự vệ và giúp em mạnh mẽ hơn. Đêm nay em phải hiếu thuận thật tốt với anh.” Viết xong cô liền gửi kèm với một biểu tượng cảm xúc thương thương.
Triệu Húc Hàn đang ở trong văn phòng xem hình ảnh Kỷ Hi Nguyệt và Liễu Đông chiến đấu với kẻ sát nhân, khuôn mặt anh u ám đến mức gần như nhỏ ra nước.
Lão Khôi ở bên cạnh cảm thấy áp suất không khí quá thấp, nhiệt độ quá lạnh, rất muốn trốn tránh nhưng lại không dám.
Chứng kiến
lối đánh khá trôi chảy và phản ứng tương tối bình tĩnh của Kỷ Hi Nguyệt, anh ta cũng rất may mắn, may thay người phụ nữ này đã học được một số kỹ thuật tự vệ.
Nhìn động tác thì… thật ra thiên phú cũng khá tốt, quan trọng nhất là cô rất bình tĩnh, gặp phải chuyện thế này, điều tối kỵ nhất chính là hoảng sợ, nhìn một màn này thật sự là làm cho người ta sáng mắt lên.
Chắc chắn, người phụ nữ mà chủ tử nhìn trúng có khác.
Chẳng qua là Kỷ Hi Nguyệt ăn mặc xấu xí thành cái dáng vẻ quỷ quái gì thế này?
Đôi mắt Triệu Húc Hàn lạnh lùng đến mức như muốn đâm thủng màn hình TV.
Đột nhiên tiếng báo có tin nhắn điện thoại vang lên, Triệu Húc Hàn chậm rãi cầm lên xem, liền thấy là tin nhắn của Kỷ Hi Nguyệt.
Sắc mặt anh vẫn khó coi như cũ, không hề khá lên chút nào, chỉ nhìn qua đồng hồ trên tường, giờ mới là buổi trưa, còn một thời gian nữa cô mới tan ca.
Kỷ Hi Nguyệt không thấy tin nhắn trả lời nên chỉ có thể chép miệng và giải quyết vấn đề ở đây trước.
Lấy khẩu cung, đối phó với lãnh đạo, còn phải chăm sóc cho Liễu Đông. Cô phải đợi anh ta tỉnh lại, và cảm ơn anh ta nữa, nếu không có anh ta nhìn thấy hung thủ thì một dao đầu tiên đó đã có thể khiến cô bị thương hoặc là bị chém chết luôn rồi.
Buổi trưa, Cố Du Du mang thức ăn đến, là do Lộc Hùng nhờ vả.
“Tiểu Nguyệt, cô quá mạnh mẽ luôn, nếu là tôi thì có khi đã bị chém chết rồi.” Sắc mặt Cô Du Du rất khó coi, dù sao thì chuyện này cũng xảy ra với người mà mình quen, trong lòng cô ta vẫn còn sợ hãi.
…...