Chương 192: Hung thủ xuất hiện (3)

Với tư cách là một phóng viên, Kỷ Hi Nguyệt thường phải chạy khắp nơi, cho nên cô hay đi những đôi giày có đế giày ba phân thoải mái và thuận tiện này.

Kẻ sát nhân không ngờ rằng Kỷ Hi Nguyệt lại không sợ chết như thế, ông ta bị đá vào tay, nhát dao kia liền bị lệch. Liễu Đông tránh thoát một kiếp, lập tức bò lật người bò dậy khỏi đất.

Mà người đàn ông kia thì hận Kỷ Hi Nguyệt, hận Liễu Đông, tức giận hét lên: “Đều là tại các người, đi chết đi, đi chết hết đi!” Nói rồi ông ta liền điên cuồng lao về phía Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt không thể chạy trốn, vì một khi cô trốn thoát, Liễu Đông nhất định sẽ bị chém chết.

Vì vậy chiếc ba lô trong tay cô trở thành vật bảo vệ, cô cầm ngay nó lên bằng cả hai tay, tiến lên đón lấy một nhát dao kia.

Cùng lúc đó, cô nhấc chân đá tới, trúng vào đầu gối của người đàn ông kia.

Cô đã dùng hết sức, khiến người đàn ông đau đến mức lập tức quỳ một chân xuống.

Kỷ Hi Nguyệt làm sao có thể cho ông ta cơ hội đứng dậy, trong nháy mắt liền tung một cú đá nữa, nhằm trúng cằm ông ta.

Máu trào ra từ miệng người đàn ông, còn gãy mất mấy cái răng.

Ba lô trên tay Kỷ Hi Nguyệt lại đập tới, trúng vào cánh tay cầm dao của người đàn ông.

Khi con dao dưa hấu rơi xuống đất, Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng đá nó đi.

Đến giờ phút này, Kỷ Hi Nguyệt mới cảm thấy nhẹ nhõm, vì dao găm quá nguy hiểm.

“Người phụ nữ đáng chết.” Người đàn ông trung niên tức giận đến mức đứng bật dậy, giang hai tay ra lao về phía Kỷ Hi Nguyệt.

Ánh mắt Kỷ Hi Nguyệt sắc bén, lập tức làm tư thế phòng ngự.

Nhưng trước khi người đàn ông nhào tới, Liễu Đông đã lấy túi máy ảnh của mình đập đầu ông ta từ phía sau.

Kỷ Hi Nguyệt lại tung thêm một đòn nữa, người đàn ông lại bị đá trúng hàm, khiến ông ta choáng váng ngã lăn ra đất.

Mà lúc này, rất nhiều xe ô tô trên đường đã dừng lại, còn co một số người dân chạy ra giúp đỡ, một số người đứng trên vỉa hè lo lắng gọi điện, một số khác thì cố trốn ở xa.

Kỷ Hi Nguyệt lao tới và siết chặt tay người đàn ông lại, ông ta liên tục thét lên thảm thiết.

“Liễu Đông, anh không sao chứ!” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng hỏi thăm Liễu Đông, bởi vì nhìn qua, trên người anh ta dính đầy máu, trên đất cũng có rất nhiều máu, nhìn qua rất đáng sợ.

“Tôi bị thương ở cánh tay, không có gì nghiêm trọng cả.” Mặc dù nói vậy, nhưng khuôn mặt tuấn tú vẫn tái mét vì sợ hãi, máu vẫn tiếp tục chảy không ngừng, chắc chắn vết thương khá sâu.

Nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đã khống chế được người đàn ông, anh ta mới cảm thấy choáng váng và mềm nhũn người, ngã ngồi xuống đất.

Lúc này, vài người đàn ông đã chạy đến giúp đỡ bắt giữ hung thủ.

“Mau gọi xe cấp cứu!” Kỷ Hi Nguyệt hét lên.

Rất nhanh sau đó, cảnh sát và xe cứu thương đã đến.

Liễu Đông đã hôn mê, Kỷ Hi Nguyệt hoảng hốt nhìn y tá phải buộc phần trên cánh tay anh ta lại để tránh mất máu quá nhiều.

Tất cả mọi người nhìn thấy tên này chính là hung thủ vụ chặt xác, đều cảm thấy Vương Nguyệt và Liễu Đông thật sự là mạng lớn.

Tuy nhiên, nhiều người cũng cảm thấy bội phục đôi bạn trẻ cùng nhau liên hợp chống lại kẻ hung đồ kia.

Phải biết rằng, lúc này nếu một người sợ hãi bỏ chạy thì hậu quả chắc chắn là khôn lường, nhưng cả hai đều không có ai bỏ rơi người kia, đã vậy còn chiến đấu hết mình, đó thực sự hình mẫu thanh niên nên hướng tới trong xã hội ngày nay.

Một số người đã chụp ảnh và tung lên trang cá nhân, rất nhanh tin tức này đã nhanh chóng được lan truyền.

Đối với toàn bộ Cảng Thành, bắt được kẻ sát nhân chặt xác quả là một tin tức tuyệt vời, vậy là sự hoảng sợ của cchủ tửng cũng đã được dập tắt.

Trong bệnh viện, Kỷ Hi Nguyệt đứng trước giường bệnh của Liễu Đông, nhìn khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của anh ta, trong lòng cô thấy rất khó chịu.

Cô thực sự không ngờ rằng kẻ sát nhân lại giống y như lời Triệu Húc Hàn nói, rất hận cô và Liễu Đông, bởi vì bọn họ tố cáo nên đã khiến ông ta bị xác định là hung thủ.

……..