Chương 189: Vào cục cảnh sát (3)

"Tôi sẽ tạm thời không đi, luật sư Tiếu, anh trở về đi, có việc tôi sẽ gọi điện thoại cho anh." Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói.

Khóe miệng Tiếu Ân hơi giật giật, gật đầu rời đi, cục trưởng Lý lập tức cúi đầu khom lưng theo sát ra ngoài.

Trương Cường cũng vội vàng theo ra ngoài, giờ phút này bên ngoài truyền thông đã đến đầy, tất cả mọi người đều đang chờ cảnh sát ra thông cáo, đương nhiên nếu có thể đăng tin bắt được hung thủ đầu tiên thì giá trị sẽ rất cao.

Tiếu Ân trở lại chiếc xe sang cách đó không xa, báo cáo với Triệu Húc Hàn.

"Trở về đi." Triệu Húc Hàn không nhiều lời, trực tiếp về tiểu khu Phong Nhã.

"Chủ tử, anh nói xem sao cô Kỷ lại dám đưa ra tin tức như vậy, hơn nữa còn chỉ đích danh tên kia là hung thủ, chuyện này có phần lỗ mãng." Tiếu Ân vừa lái xe vừa nói.

Triệu Húc Hàn tựa vào ghế sau, nhắm mắt lại nói: "Cô ấy đã không còn giống như trước đây, cái nghề phóng viên này của cô ấy không thể lỗ mãng. Làm như vậy nhất định có lý do của cô ấy."

"Chủ tử, anh có cảm thấy tên kia chính là hung thủ không?"

"Không có gì bất ngờ xảy ra thì ông ta chính là hung thủ."

Khóe miệng Tiếu Ân giật giật, không rõ sao chủ tử lại tin tưởng Kỷ Hi Nguyệt như vậy.

Trương Cường cùng ra ngoài hỏi cục trưởng Lý.

"Trương Cường, cậu kiềm chế chút, luật sư này chính là do tổng giám đốc của tập đoàn Đế Vương Triệu thị phái tới." Trong lòng cục trưởng Lý còn sợ hãi nói.

Trương Cường biến sắc nói: "Triệu Húc Hàn? Sao có thể?"

"Đây là sự thật, xe của Triệu Húc Hàn ngay ở bên kia." Cục trưởng Lý chỉ về chiếc xe sang trọng bắt mắt phía xa.

"Vương Nguyệt sao có thể có liên quan đến Triệu Húc Hàn?" Trong lòng Trương Cường lạnh run, đây chính là nhân vật không đắc tội nổi đâu, không nói đến chuyện cuốn gói rời đi mà còn tùy thời đều nguy hiểm đến tính mạng, dù sao nhân vật trong truyền thuyết này cũng vô cùng đáng sợ.

"Làm sao tôi biết được, cho nên cậu đừng có giữ cô gái này lại nữa, dù sao nếu gặp chuyện không may đã có tập đoàn Triệu thị gánh đỡ, chúng ta chỉ cần nhanh chóng phá án, đúng rồi, cô gái đó khẳng định người kia là hung thủ, cậu nhanh bắt về đi." Cục trưởng Lý nói.

Trương Cường nói: "Đã cho người đi bắt rồi." Mới nói xong, điện thoại liền vang lên, anh ta nhìn cục trưởng Lý nói, "Là Tôn Hào."

Nói xong thì trực tiếp nhận điện thoại nói: "Thế nào, tóm được tên kia chưa?"

"Đội trưởng, chưa bắt được, ông ta biết chúng ta đến bắt cho nên chạy thoát từ cửa sổ, gầm giường của ông ta có lục soát được một chiếc cưa có dính vết máu, đây chính là hung khí!"

"Cái gì! Quả nhiên là hung thủ, nhanh, vây bắt toàn thành!" Trương Cường lập tức hạ lệnh, sau đó cúp điện thoại, nói với cục trưởng Lý, "Vương Nguyệt nói đúng!"

"Cũng may, như vậy thì mọi người đều không có việc gì, cậu nhanh đi xử lý, để hung thủ chạy thoát là lỗi của cảnh sát chúng ta." Cục trưởng Lý lập tức nói.

Trương Cường nhận lệnh rời đi, nhưng trong lòng thì có cảm giác nói không nên lời với Vương Nguyệt, trực giác của cô gái này thật dọa người.

Bầu trời tối đen, toàn thành còn đang đuổi bắt hung thủ, Kỷ Hi Nguyệt thì đã về tới tiểu khu Phong Nhã.

Lúc ăn cơm tối, Triệu Húc Hàn nói: "Hung thủ vẫn chưa bắt được, em không nên ra ngoài."

"Vì sao?" Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc nói.

"Nếu tôi là hung thủ, tôi sẽ rất hận em, bởi vì em là người chụp ảnh hơn nữa còn tung lên mạng, đối với hung thủ đây chính là một chuyện vô cùng xui xẻo, không hận em thì hận ai?" Triệu Húc lạnh nhạt nói.

Sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt thay đổi, vỗ ngực nói: "Mong là có thể tóm được, nếu không cảnh sát cũng quá vô dụng."

………….