Chương 188: Vào cục cảnh sát (2)

"Đội trưởng Trương, anh xem, sau khi phát hiện ra cái xác bị chặt, người này biến mất không thấy tăm hơi, tất cả ảnh chụp video clip tôi đều giữ lại, anh nói xem , vụ án lớn như vậy người này lại không chạy đến xem mà cứ thế rời đi? Đây không phải rất lạ sao?" Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục nói.

Trương Cường nhìn kỹ ảnh chụp, phát hiện quả nhiên không thấy người nọ đâu, anh ta híp mắt lại.

"Mặc kệ người này có phải hung thủ hay không, mặc dù tin này cô đưa có lợi cho dân chúng, nhưng nếu không phải hung thủ, dân chúng sẽ nghi ngờ năng lực của cảnh sát chúng tôi, cô có biết tính nghiêm trọng của sự việc này không?"

Trương Cường thật sự không biết trong đầu cô gái này nghĩ gì nữa.

Có phải hiện tại người trẻ tuổi đều dễ xúc động như thế không? Hoàn toàn bất chấp hậu quả?

"Chính là vì tầm quan trọng của chuyện nên tôi mới làm như vậy, phiền đội trưởng Trương nhanh chóng phá án, đây là một hung thủ bị điên." Kỷ Hi Nguyệt bình tĩnh nói, "So với chịu trừng phạt, tôi cảm thấy bắt được hung thủ quan trọng hơn! Nếu có thể bắt được hung thủ, tôi sẽ chịu trừng phạt, thế nào?"

Liễu Đông vẫn đứng tại một góc của phòng thẩm vấn, không dám tin nhìn Vương Nguyệt tuyệt không khẩn trương ứng đối tự nhiên bình tĩnh, mà anh ta thì sắp bị dọa đến phát bệnh thần kinh luôn rồi.

Trương Cường dở khóc dở cười, nhìn cái thẻ phóng viên thực tập kia, cùng cách ăn mặc xấu xí của cô, trong lòng xác định cô gái này là một người trẻ tuổi cực đoan.

"Đội trưởng Trương, chị Nguyệt có căn cứ xác thực, các anh nhanh bắt người đàn ông kia tới tra hỏi trước đi, nếu không phải thì chúng tôi sẽ công khai giải thích và xin lỗi." Liễu Đông suy nghĩ xong thì nói.

Trương Cường nhìn cậu ta một cái nói: "Chuyện này còn cần các cô các cậu nói sao, sớm đã cho người đi bắt rồi, bất kể người này có phải hung thủ hay không thì cũng rất đáng nghi."

"Thế, chúng tôi có thể đi được chưa?" Liễu Đông dò hỏi.

"Liễu Đông, tôi còn chưa muốn đi, tôi muốn được nhìn thấy người đàn ông kia bị bắt." Kỷ Hi Nguyệt nói với Liễu Đông.

Liễu Đông gật đầu nói: "Được, em ở đây với chị."

Trương Cường hậm hực nói: "Vậy hai người cứ ngồi đây đi, bên ngoài đang loạn lắm."

"Đội trưởng Trương, anh sẽ phải cảm kích tôi." Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng với anh ta.

Trương Cường sửng sốt, cảm giác da đầu run lên, chẳng lẽ tên kia thật sự là hung thủ?

Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Trương Cường mở cửa, liền gặp phải lãnh đạo cấp trên của mình.

"Trương Cường, Vương Nguyệt không phải hung thủ, cậu không cần thiết phải thẩm vấn, luật sư của cô ấy đến rồi." Trên trán cục trưởng Lý lấm tấm mồ hôi.

Kỷ Hi Nguyệt và Liễu Đông hoang mang.

Chỉ thấy Tiếu Ân đi tới, Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy anh ta, nháy mắt liền hiểu rõ.

"Cô Vương Nguyệt, cô không sao chứ? Tôi là luật sư của cô, nếu cô chịu bất cứ uy hϊếp cảnh cáo nào, xin cô cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ khởi tố cả cục cảnh sát." Tiếu Ân nói mấy câu cực kỳ công thức hoá.

Cục trưởng Lý vội vàng la lên: "Trương Cường, Vương Nguyệt không phải phạm nhân, chỉ đến hỗ trợ điều tra thôi, luật sư Tiếu, cậu hiểu nhầm rồi, hiện tại chúng tôi sẽ thả người ngay."

Trương Cường cũng hoang mang nhìn Tiếu Ân, người đàn ông này khiến anh ta cảm thấy nguy hiểm.

Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thầm, Đại Ma Vương biết tin nhanh thế không biết, nhưng trong lòng cô vẫn rất cảm động.

"Tôi không sao, chỉ hỗ trợ điều tra thôi, đúng rồi, luật sư Tiếu, tôi còn muốn đợi kết quả, anh đi về trước đi." Kỷ Hi Nguyệt chớp mắt với anh ta?

"Thật không sao chứ?" Tiếu Ân hơi nhíu mày.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu cười nói: “Thật sự không sao, đội trưởng Trương rất tốt, chúng tôi chỉ thảo luận một chút về vụ án thôi."

Trương Cường hoàn toàn không biết rốt cuộc tình huống hiện tại là gì, nhưng cục trưởng Lý đều cũng đã tự mình đến, có thể thấy được chỗ dựa của Vương Nguyệt vô cùng vững chắc, anh ta vội vàng cười nói: "Chúng tôi đúng là đang thảo luận vu án, Cô Vương Nguyệt chỉ đang hỗ trợ thôi, có thể tùy lúc rời đi."

………..