Triệu Nhất Gia lạnh lùng nói: "Chú ba, cậu đưa Vân Sâm đến Thụy Sĩ, anh không đồng ý, ông cụ cũng không lỡ xa cháu trai, tuy chú là gia chủ, nhưng chuyện tình thân cậu cũng không thể không nể mặt, huống chi châu Mỹ bên kia có vẻ như đang có chút bất mãn với chú, anh cảm thấy chú vẫn nên xử lý tốt chuyện bên kia thì hơn."
"Không nhọc anh cả quan tâm, nếu tôi đã là gia chủ, cả nhà họ Triệu đều không phạm vi quản lý của tôi, nếu anh cả định vi phạm mệnh lệnh của tôi, cũng được, cứ trực tiếp đón nhận hình phạt theo gia quy đi.” Nói xong Triệu Húc Hàn đứng lên.
"Triệu Húc Hàn!" Triệu Nhất Gia tức giận quát lớn.
Triệu Húc Hàn quay đầu lạnh lùng liếc ông ta một cái.
"Chú vì Kỷ Hi Nguyệt mà dám làm vậy thật sao?" Triệu Nhất Gia đỏ bừng cả mặt.
Triệu Húc Hàn nheo mắt nói: "Vân Sâm là đời sau của nhà họ Triệu, anh cảm thấy hiện tại nó không học vấn không nghề nghiệp, xuất ngày ra ngoài chơi bời lêu lổng với bạn bè, tiếp xúc với chất cấm, thật sự tốt sao? Đừng chờ đến lúc không thể vãn hồi được anh mới biết đau lòng!"
"Cái gì mà chất cấm! ?" Triệu Nhất Gia trừng to mắt, trong mắt là vẻ không thể tin.
"Nếu không phải nó là cháu tôi, anh cho là tôi sẽ đưa nó đến Thụy Sĩ đơn giản như vậy sao?" Triệu Húc Hàn nói xong thì quay người rời đi.
Triệu Nhất Gia như đứng không vững, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, vẻ mặt không thể tin nổi.
"Cậu cả, cậu cẩn thận." Chú Phong quản gia vội vàng đỡ ông ta.
"Thằng nhóc Vân Sâm kia..." Ngón tay Triệu Nhất Gia run rẩy, "Mau mau, gọi điện thoại cho thằng ranh kia quay về nhà cho tôi!"
"Vâng, cậu cả." Chú Phong lập tức nói.
"Đúng rồi!" Triệu Nhất Gia vội vàng gọi ông ta lại, "Đừng nói cho ông cụ biết."
Chú Phong hơi nhíu mày nhưng vẫn gật đầu.
Triệu Húc Hàn đi đến cửa, Tiếu Ân vẻ mặt khó coi đang nghe điện thoại.
"Chủ tử, cô Kỷ vào cục cảnh sát." Tiếu Ân để điện thoại xuống nói với Triệu Húc Hàn.
Triệu Húc Hàn biến sắc, toàn thân lạnh lẽo nói: "Sao thế?"
Tiếu Ân nhất thời nói tin mới biết được cho anh nghe, sau đó nói: "Lộc Hùng nói cô Kỷ chưa có thông tin chính xác đã nói người đàn ông này là hung thủ, bị cục cảnh sát gọi đến hỗ trợ điều tra, nhưng nếu không phải là người này thật thì cô Kỷ có thể sẽ bị giới truyền thông phong sát, hơn nữa còn phải chịu sự trừng phạt của dư luận và pháp luật."
Triệu Húc Hàn ngồi trên xe, nhìn tin tức nhanh chóng nói: "Đến cục cảnh sát."
"Chủ tử muốn ra mặt?" Tiếu Ân kinh ngạc nói.
Triệu Húc Hàn không nói gì, Tiếu Ân không dám hỏi, xe nhanh chóng chạy đến cục cảnh sát.
Trong phòng thẩm vấn của cảnh sát, phụ trách vụ án chặt xác lần này là đội trưởng của Tổ Trọng Án tên Trương Cường, giờ phút này người nọ đang đứng ở trước mặt Kỷ Hi Nguyệt.
"Vương Nguyệt, cô có biết đưa tin sai lệch về cục cảnh sát chúng tôi sẽ gây ra hậu quả thế nào không?" Trương Cường cực kì tức giận nói.
"Đội trưởng Trương, hiện tại không phải là lúc đưa ra câu hỏi cho tôi, các anh nên điều tra xem người đàn ông kia có phải là hung thủ hay không, tôi có dự cảm mãnh liệt, ông ta chính là hung thủ, cho nên xin anh đừng lãng phí thời gian, bắt người quan trọng hơn, để tránh có người thứ hai mất mạng." Kỷ Hi Nguyệt khoanh tay nhìn Trương Cường.
Ánh mắt sau gọng kính nọ không có chút e sợ nào.
"Thế lỡ không phải thì sao?" Trương Cường vẫn vô cùng tức giận.
"Không phải thì cứ tố cáo tôi." Kỷ Hi Nguyệt nhún nhún vai.
Trương Cường sửng sốt, lập tức sắc mặt hòa hoãn xuống nói: "Vì sao cô lại cho rằng người kia chính là hung thủ?"
Kỷ Hi Nguyệt nhìn hình ảnh nói: "Đội trưởng Trương, anh không nhìn thời gian bên trên sao? Trước khi cái xác bị chặt kia được vớt lên, ông ta cứ đi tới đi lui bên bờ sông, nhìn dáng vẻ như đang thăm do, anh nói xem ai lại nhàm chán như vậy, dưới ánh mặt trời lớn như vậy lại cứ đi tới đi lui nhòm xuống, trừ khi ông ta đang tìm kiếm thứ gì đó."
"Nhưng đây là phán đoán chủ quan của cô !" Trương Cường cực kỳ buồn bực nói.
………..