Liễu Đông sửng sốt, Kỷ Hi Nguyệt không giải thích, tiếp tục nhanh chóng chụp đủ các loại cảnh tượng.
Không tới nửa giờ, nơi này đã tấp nập người đến người đi, xe cảnh sát cũng đến rồi, mỗi tạp chí cũng hay tin mà đến.
Mà Kỷ Hi Nguyệt và Liễu Đông thì đang ngồi trong quán giải khát viết bản thảo chuẩn bị đăng lên.
"Liễu Đông, nếu cậu cho là tôi nói dối, đưa tin không đúng sự thật, thế thì cứ ghi một mình tên tôi bên dưới, để tránh cậu bị liên lụy." Kỷ Hi Nguyệt nhìn về phía Liễu Đông nghiêm túc nói.
"Chị Nguyệt, chúng ta cùng một tổ, em tin chị, người đàn ông mặc jacket xanh trước đó đi tới đi lui, quả thật có điểm đáng nghi, nếu có thể trấn an dân chúng, nói dối có thiện ý, em cũng tán thành."
Liễu Đông nói khiến Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười.
Kỷ Hi Nguyệt lại nhìn ảnh chụp một lần, ngoài quần chúng có chút kinh hoàng ra thì bức ảnh chụp người đàn ông mặc áo jacket màu xanh kia cũng đáng đăng lên, trong di động của Lộc Hùng nhanh chóng nhận được tin tức về bản thảo.
Giờ phút này Lộc Hùng đang uống canh bà xã nấu, nhìn thấy ảnh chụp cái xác bị bằm nát, nhất thời phun hết ra ngoài.
Anh ta lập tức đứng lên, cực kì kích động xem xong, nhìn đến hai cái tên Vương Nguyệt và Liễu Đông ở cuối bài, trực tiếp trả lời lại một chữ: "Đăng!"
Kỷ Hi Nguyệt lập tức đăng lên mạng, sau đó lại liên tiếp đứng chờ lấy tin, chờ đến khi cảnh sát và pháp y rời khỏi hiện trường mới thở hắt ra.
Mà giờ phút này Liễu Đông nhìn lượng view trên web đã vượt qua trăm vạn, nhiệt độ vô cùng cao.
Đa số bình luận đều là quá đáng sợ, quá khủng bố.
Hung thủ biếи ŧɦái tàn nhẫn.
Bắt được mới yên, nếu không sẽ không ai dám ra đường nữa.
Kỷ Hi Nguyệt cực kì mệt mỏi, đang chuẩn bị đi về nghỉ ngơi, điện thoại liền vang lên.
"Là phóng viên Vương Nguyệt của Đài Truyền Hình Cảng Long sao?" Giọng điệu đối phương vô cùng nghiêm túc.
Kỷ Hi Nguyệt hơi kinh ngạc nói: "Phải, tôi là Vương Nguyệt."
"Mời cô lập tức đến trụ sở cảnh sát trực thuộc để phối hợp điều tra."
"Được, tôi lập tức đến ngay." Kỷ Hi Nguyệt biết đây là chuyện sớm muộn cũng xảy ra, nhưng không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy, dù sao thì cũng chưa được bao lâu.
"Chị Nguyệt, sao vậy?" Liễu Đông đang chỉnh lý cameras, hỏi.
"Tôi phải đến cục cảnh sát một chuyến." Kỷ Hi Nguyệt cười khổ.
Liễu Đông sửng sốt nói: "Em đi với chị."
"Không cần, cậu về nói chuyện với lão đại đi, lỡ có việc gì, anh ấy cũng sớm có chuẩn bị." Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì nở nụ cười rời đi.
Liễu Đông nghĩ thầm, cô chắc chắn về hung thủ như vậy, lại còn nói cảnh sát đã khoanh vùng được đối tượng có thể là hung thủ, nếu không phải người đàn ông mặc áo jacket màu xanh kia, chỉ sợ hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Có khả năng phòng thông tin của Đài Truyền Hình Cảng Thành sẽ bị chỉnh cho một trận.
Nhưng không biết vì sao, anh ta lại rất tin cô.
Bởi vì anh ta cảm thấy Vương Nguyệt không phải người cảm tính cùng dễ bị kí©h thí©ɧ như vậy, đặc biệt là chuyện liên quan đến tin tức.
Nhưng anh ta vẫn lấy tốc độ nhanh nhất gọi điện thoại cho Lộc Hùng.
"Cái gì! Đó không phải là hung thủ sao? Là cô ấy tự suy đoán?" Lộc Hùng bỗng cảm thấy cả người không ổn, "Sao cô ấy lại hồ đồ như vậy!"
"Lão đại, người đàn ông mặc áo xanh kia thật sự rất đáng nghi, chị Nguyệt cũng chỉ vì không muốn dân chúng quá khủng hoảng, cho nên mới đưa tin như vậy."
"Vớ vẩn! Nếu không phải thật, thế chẳng phải tin chúng ta đưa sẽ mất đi tính chân thực hay sao, về sau không được đưa những tin như vậy nữa!" Lộc Hùng tức giận đến mức mỡ trên mặt rung rung.
Trong lòng Liễu Đông cũng có phần sợ, nhưng vẫn rất bình tĩnh nói: "Lão đại, chúng ta phải tin tưởng Vương Nguyệt, anh cảm thấy trước nay cô ấy có đưa ra tin nào lớn mật như vậy không?"
"Mặc kệ có nói thế nào, việc này vẫn là cô ấy quá đáng, cậu đến cục cảnh sát cùng cô ấy, tôi sẽ báo cáo tình huống với cấp trên." Lộc Hùng nói xong liền cúp điện thoại.
Mà giờ phút này Triệu Húc Hàn đang ở nhà cũ nhà họ Triệu, đối mặt chính là gương mặt không có ý tốt của anh cả Triệu Nhất Gia, nét mặt lạnh băng.
……….