Giờ phút này trái tim Kỷ Hi Nguyệt như nhảy lên đến tận cổ họng, trán lấm tấm đổ mồ hôi, ánh mắt nhìn chằm chằm người đàn ông kia, bởi vì cô đã nhìn ra, người đàn ông kia đúng là hung thủ sau đó bị tra ra được.
Nếu hiện tại có thể bắt người, thế thì vụ án thứ hai sẽ không xảy ra, cô cũng có thể cứu được một mạng người.
"Chị Nguyệt, chị không sao chứ?" Liễu Đông nhìn cô vã mồ hôi, cả người run rẩy thì vội vàng kéo tay cô dò hỏi.
Nắm chặt tay cô, Liễu Đông mới cảm thấy cái tay này thật nhỏ, trơn bóng khiến anh ta rung động.
"Nhanh chụp lại ảnh người đàn ông kia, đừng để bị ông ta phát hiện." Kỷ Hi Nguyệt cũng khẩn trương nắm chặt tay Liễu Đông nói.
"Sao vậy? Người đàn ông có vấn đề gì à?" Nhìn lúc này Kỷ Hi Nguyệt có vẻ rất sợ, trong lòng anh ta nhất thời dâng lên du͙© vọиɠ muốn bảo vệ phụ nữ của đàn ông.
Kỷ Hi Nguyệt che ngực nói: "Liễu Đông, cậu phải tin tôi, tôi nhìn thấy người đàn ông này thì rất sợ hãi, người đàn ông này nhất định không phải người tốt."
Liễu Đông không biết nói gì cho phải, nhưng thấy vẻ mặt cô không thích hợp thì vội vàng gật đầu nói: "Được, chị ngồi xuống trước, em đi chụp ông ta."
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng cười với cậu ta, rất vui khi Liễu Đông có thể tin cô vô điều kiện, bởi vì cái cớ mà cô lấy ra, mặc cho ai cũng sẽ cảm thấy nó vô cùng thối nát.
Liễu Đông lấy ra cameras, chạy đến núp sau một gốc cây cổ thụ to lớn, chụp vài bức ảnh high definition người đàn ông trung niên mặc áo jacket.
Kỷ Hi Nguyệt ngồi lấy điện thoại ra chụp mấy bức, nhưng ảnh chụp trên điện thoại được nhiên không sắc nét bằng cameras rồi.
Bên cạnh bờ sang càng ngày càng nhiều người, còn có người bày cờ dưới tán cây chơi, khu phố cũ này có thể nói là vô cùng nhàn tản thích ý, chỉ có Kỷ Hi Nguyệt biết nơi này sẽ nhanh chóng xảy ra thay đổi.
"Chị Nguyệt, em chụp xong rồi." Liễu Đông chạy đến cho cô xem ảnh.
Kỷ Hi Nguyệt cẩn thận nhìn kỹ mấy bức ảnh, gật đầu nói: "Được rồi, rất rõ ràng."
"Chị Nguyệt, chị thế nào rồi?" Liễu Đông còn muốn hỏi, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng hô hoán, tiếng gào thét, "Chết, chết, người chết!"
Kỷ Hi Nguyệt và Liễu Đông vội vàng chạy tới, những người khác cũng nhanh chóng chạy tới lan can thò đầu xuống xem.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy có một con thuyền gỗ nhỏ trên sông, có vẻ như có người vừa mới vớt được một cái túi ngựa, bên trên còn có một sợi dây dẻo buộc hờ.
Dì vớt được cái túi tò mò mở ra.
Cho nên hiện tại tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy xương trắng cùng mấy cục thịt thối buồn nôn ở trong, ngoài ra còn một cái đầu người hư thối được một nửa bên trong nữa.
Dì vớt được cái túi ngồi bệt trên thuyền, vẻ mặt hoảng sợ khiến người ta thật không đành lòng.
Sắc mặt Liễu Đông và Kỷ Hi Nguyệt cũng trắng xanh, nhưng xuất phát từ bản năng phóng viên, trong tay hai người đều nhanh chóng quay chụp.
"Không thấy tên kia đâu nữa." Liễu Đông đột nhiên nhớ tới người đàn ông mặc áo jacket xanh mà Kỷ Hi Nguyệt nói, lúc muốn tìm thì đã không còn thấy tung tích đâu.
"Báo cảnh sát, đây là án chặt xác, chúng ta phải nhanh chóng viết bài đăng lên, nếu không sẽ dẫn tới khủng hoảng toàn thành." Kỷ Hi Nguyệt đã lấy lại tinh thần, nói với Liễu Đông.
Giờ phút này hai bên bờ sông đều tụ tập rất nhiều người dân, càng ngày càng nhiều người, sắc mặt trắng xanh, có người thậm chí còn nôn mửa, xung quanh đầy tiếng bàn tán.
"Chị Nguyệt, đưa tin thế nào? Án chặt xác, nói thế nào cũng khiến người ta khủng hoảng." Liễu Đông khẩn trương đến đầu lưỡi cũng cứng lại.
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ nhanh nói: "Nói là cảnh sát đã khoanh vùng đối tượng là hung thủ, bảo mọi người đừng khủng hoảng, đúng rồi, cứ viết vậy đi."
"Cái gì, đây là bịa đặt đó, chị Nguyệt, có phải hơi quá rồi không, lỡ không được hung thủ thì sao?" Liễu Đông sợ tới mức cũng sắp trừng rớt cả tròng mắt ra ngoài.
"Có thể bắt được, người đàn ông áo xanh kia chính là hung thủ!" Kỷ Hi Nguyệt ném cho cậu ta một ánh mắt khẳng định.
……….