Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu nhìn mọi người, lập tức nở nụ cười với anh Hâm nói: "Cảm ơn anh Hâm, lần này quả thật em đã được lĩnh giáo, không sao đâu, không phải chỉ là một thông cáo thôi sao."
"Cắt, không phải chỉ là một thông cáo thôi ư? Nói cứ như cô có nhiều tin bạo lắm không bằng." Chu Lê bắt đầu châm chọc khıêυ khí©h, "Vận may không phải lúc nào cũng đến."
Liễu Đông tức giận muốn mắng lại, Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói: "Được rồi, chấp nhặt với loại người đó làm gì, chúng ta đi làm việc."
"Cái gì, Vương Nguyệt, cô có ý gì?" Chu Lê vừa nghe thấy cũng không vui nổi.
Kỷ Hi Nguyệt sắc bén nhìn cô ta nói: "Cô ngay cả một tin tức cũng không có, lại chỉ biết mù quáng a dua, cũng không biết là ai lo lắng nổi cho cô nữa, anh Trần sao?"
Sắc mặt Trần Thanh khó coi, lấy công trạng hiện tại của anh ta đúng là không thể so với Kỷ Hi Nguyệt, cho nên anh ta chỉ có thể mắng lại Chu Lê nói: "Chu Lê, đừng nói nữa, lát còn phải ra ngoài làm việc."
"Hiện tại thực tập sinh sao lại hung dữ cả đám thế không biết." Có người lén oán thầm một tiếng.
"Đúng thế, có thành tích là đã dám lên mặt nói chuyện, cứ tưởng như vậy là có chỗ dựa hay gì."
"Đúng là không thể tin được." Mấy người thi nhau nghị luận.
Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt cong lên, cười lạnh, cũng không thèm đáp lại, Chu Lê thì tức giận đến trực tiếp cầm túi đi ra ngoài, Trần Thanh vội vàng đi theo.
Liễu Đông nhìn Kỷ Hi Nguyệt nói: "Chị Nguyệt, chị không sao chứ?"
Kỷ Hi Nguyệt cười nói với cậu ta: "Không sao, chỉ là chuyện nhỏ thôi, hơn nữa anh Hâm nói đúng, sau này chúng ta còn cần cẩn thận hơn, không phải tất cả mọi người đều quang minh lỗi lạc."
"Ừ, em hiểu rồi, đều do em không tốt, không nghĩ tới bọn họ sẽ đê tiện như vậy." Liễu Đông cực kỳ tự trách.
"Không liên quan đến cậu, tôi còn đi mua cà phê, nói đến sai thì tôi cũng sai, cậu đừng tự trách, sau này còn cần hợp tác với cảnh sát, cho nên phải dè dặt cẩn thận chút." Kỷ Hi Nguyệt nói.
Liễu Đông vội vàng gật đầu nói: "Chị Nguyệt, em biết, em chỉ không nghĩ tới đồng nghiệp cũ của mình lại là người như vậy." Trong lòng Liễu Đông cảm thấy thật may mắn khi mình đã theo đúng người.
Hai giờ, hai Đài Truyền Hình đồng thời đưa tin, Hương Thành đúng là có chút quá đáng khi đã đăng bài trước.
Khi Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy lượng view của Cảng Long trên mạng ít hơn Hương Thành gần một trăm vạn, trong lòng cũng rất không vui.
Ngẩng đầu xoa xoa mi tâm, cô vừa khéo nhìn đến quyển lịch, hôm nay đã là ngày thứ 3 cuối cùng của tháng tư rồi.
Trong đầu cô đột nhiên nhớ đến một sự kiện, nhất thời lấy lịch ngày đến, cầm bút đỏ, đánh dấu một tích đỏ trên quyển lịch.
Triệu Húc Hàn tan tầm về nhà, mở cửa vào liền thấy cô gái nhỏ mệt mỏi, đành hỏi: "Sao thế?"
Kỷ Hi Nguyệt nằm ở trên ghế sofa, mi tâm nhíu chặt, sắc mặt cũng không quá tốt, nghe thế thì mở mắt.
"Anh Hàn, anh về rồi, em chờ anh ăn cơm, thím Lý, ăn cơm thôi." Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống, cười nói vọng vào phòng bếp.
Triệu Húc Hàn vốn định lên tầng tắm rửa, nhưng nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô thì lại ngồi xuống: "Xảy ra chuyện gì?"
"À, không có việc gì đâu." Kỷ Hi Nguyệt nói.
"Trông em rất mệt mỏi." Triệu Húc Hàn nhíu mày.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức cười khổ nói: "Không sao, chẳng qua hôm nay gặp phải mấy người đê tiện, giống ngáp phải ruồi vậy thôi."
Triệu Húc Hàn có phần khó hiểu, lập tức nói: "Ăn cơm rồi nói sau." Nói xong anh liền đi lên tầng.
Kỷ Hi Nguyệt ngồi ở trong phòng ăn, uống canh thím Lý bưng đến, rất nhanh, Triệu Húc Hàn liền đi xuống.
"Chuyện công việc?" Triệu Húc Hàn nhìn Kỷ Hi Nguyệt không yên lòng, có hơi nhíu mày.
……….