Kỷ Hi Nguyệt gật đầu nói: "Không tạ cần cảm ơn, vất vả rồi, tốc độ rất nhanh, Lưu Phi đâu, đây là cà phê của chị ấy."
"Lưu Phi nói có chuyện gấp đi trước, chắc là vừa đến bãi đỗ xe, tôi mang đi giúp cô ấy, không còn chuyện gì khác, tôi cũng đi đây." Ma Huy có chút mất tự nhiên, nói xong liền cười cầm cà phê của Lưu Phi đi vội.
Kỷ Hi Nguyệt mím môi, hai người này rất lạ, giống như không muốn gặp cô vậy?
"Chị Nguyệt, chúng ta chờ đến hai giờ cùng đăng bài nhé." Liễu Đông chỉnh lý này nọ nói.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, sau một lúc nói chuyện phiếm với đám người Ngô Phương Châu rồi mới về phòng làm việc của mình.
Mới vừa ngồi xuống, liền nghe thấy Cố Du Du bên kia kinh hô: "Mẹ kiếp, lần này Hương Thành lại dám tiếp xúc với cảnh sát trước chúng ta."
Kỷ Hi Nguyệt và Liễu Đông nhìn nhau một cái, nhanh chóng cảm thấy được không ổn, vội vàng mở ra máy tính, liền nhìn thấy trên trang web chính thức của Hương Thành đã tuyên bố trước chuyện bọn họ cùng Ma Huy, Lưu Phi phối hợp điều tra với cảnh sát.
Hơn nữa còn chưa đến 5 phút sau khi tuyên bố, lượng view đã hơn mười vạn, dù sao đây cũng là vấn đề mà tất cả mọi người đều chú ý.
"Đê tiện!" Liễu Đông nhất thời nổi giận, "Chưa đến 2 giờ đã đăng bài, bọn họ đúng là dám đăng trước."
"Liễu Đông, cậu nhanh đăng bài đi!" Kỷ Hi Nguyệt cũng ôm một bụng tức giận, nhưng giờ phút này cho dù có tức cũng vô dụng, bởi vì có vài người vì lợi ích cá nhân mà giẫm lên cả điểm giới hạn của người khác.
"Nực cười, lý nào lại có người như thế!" Anh Mập cũng cực kì phẫn nộ, "Tiểu Nguyệt còn mua cà phê cho bọn họ uống nữa chứ, thật đúng là không biết xấu hổ tới cực điểm, thì ra Hương Thành đều là... những kẻ không biết xấu hổ như vậy!"
Cố Du Du vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì!"
Anh Mập nói lại một lần vụ việc mới xảy ra, Cố Du Du há to mồm nói: "Thật đê tiện chưa đến 2 giờ đã đăng bài, đúng là lật mặt tráo trở!"
Liễu Đông nhanh chóng đăng thông cáo vừa đối chiếu lên, nhưng vẫn chậm hơn Hương Thành 8 phút, lượng view cũng không còn khả quan nữa.
Anh ta tức giận đến gương mặt xanh mét, trực tiếp gọi điện thoại cho Lưu Phi nói: "Lưu Phi, các người có ý gì, chưa đến hai giờ đã đăng bài, vì sao các người dám đăng trước?"
Liễu Đông trực tiếp mở lo ngoài, để cho Kỷ Hi Nguyệt bên cạnh nghe được.
"Liễu Đông, cậu có ý gì, chúng tôi cũng chỉ đăng bài lên trang web mà thôi, cũng đâu phải trộm bản thảo của cậu, là các cậu không biết xấu hổ muốn đăng bản thảo lên trước đấy chứ ! Không có chuyện gì thì cúp đây, tôi đang bận lắm!" Lưu Phi lập tức cúp điện thoại.
Tất cả mọi người trong văn phòng nghe thấy đều trợn mắt há hốc mồm, đúng là mặt dày vô địch.
Bọn họ đang khinh phóng viên Cảng Long biết tin rồi còn chậm chạp không hành động sao, nếu không phải vì muốn đồng bộ, có ai lại không muốn đăng bài trước đâu.
Trần Thanh nhìn Kỷ Hi Nguyệt không nói lời nào, lập tức nói: "Vương Nguyệt, không mấy mấy cô đã thỏa thuận sẵn rồi sao."
"Anh Trần, anh có ý gì, chẳng lẽ chúng ta lại không biết tầm quan trọng của nó?" Anh Mập căm tức nói.
Chu Lê cười lạnh nói: "Sự thật chính là người ta đăng bài trước, tin tức lớn như vậy lại bị mấy người làm hỏng, thật không biết trước kia đạp phải vận cứt chó gì nữa."
"Chu Lê! Cô có ý gì!" Liễu Đông không nghĩ tới bọn họ làm sai một lần, liền có người lập tức tới đạp bọn họ, quả nhiên chức trường như chiến trường.
"Được rồi, đừng ầm ĩ, Hương Thành luôn đê tiện như vậy, có phải mấy người không biết đâu, ai chả từng ăn khổ từ bọn họ." Anh Hâm mở miệng nói chuyện, "Tiểu Nguyệt, cô đừng nóng giận, cô vừa tới, không biết Hương Thành đê tiện thế nào, ngã một lần cũng không phải là chuyện xấu."
………