Ngô Phương Châu cực kỳ nghiêm túc nói từng chuyện một, sau cùng nói: "Vẫn hi vọng dân chúng biết nội tình hoặc là biết hành tung của người mặc áo đen lái motor xin hãy dũng cảm báo cho cảnh sát cung cấp manh mối."
Bốn người đều nghiêm túc ghi chép lại, Vương Nguyệt lập tức nói: "Trang web có vài dân chúng đã đưa ra vấn đề cực kì sắc bén, cho nên anh Tiểu Ngô, anh xem có thể trả lời được không?"
Ngô Phương Châu nhíu chặt mi tâm nói: "Có thể trả lời mấy câu, nhưng có vài câu thật sự rất khó nói, tôi sẽ cố gắng trả lời."
"Anh Ngô, bên chúng tôi cũng cần anh trả lời mấy vấn đề." Lưu Phi lập tức la lên, "Tương tác với dân chúng để bài trừ sự nghi ngờ cùng tâm trạng kích động của mọi người thôi."
"Đều được, mọi người cứ chọn ra mấy vấn đề, để tôi xem có thể trả lời hay không." Ngô Phương Châu gật đầu.
Lưu Phi nhìn Vương Nguyệt một cái, bốn người lập tức chọn ra câu hỏi.
Trong buổi sáng, bọn họ đều ở lại cực cảnh sát, chờ đến lúc chỉnh lý xong tư liệu, Lưu Phi mới nói với Kỷ Hi Nguyệt bên này: "Vương Nguyệt, nếu chúng ta đều muốn công bố tin tức gì đó, không bằng cùng xem thử đi, để tránh hai bên bất đồng, gây thêm phiền phức cho cục cảnh sát."
Kỷ Hi Nguyệt ngước mắt nhìn chị ta một cái, hơi nhíu mi nói: "Cũng được, Liễu Đông, cậu làm đi, chị đi mua cà phê."
Nói xong, cô đứng dậy đi ra ngoài, đúng là eo mỏi lưng đau.
"Liễu Đông, sao cậu lại ở cùng một cô gái xấu xí như vậy!" Lưu Phi thấy Kỷ Hi Nguyệt tránh mặt thì bắt đầu nói xấu người ta.
"Tiền bối, chị đừng nói lung tung, Vương Nguyệt không xấu, chị ấy chỉ không biết ăn mặc thôi, hơn nữa năng lực làm việc rất mạnh, tôi rất cần học tập chị ấy." Liễu Đông tức giận nói.
"Liễu Đông, Vương Nguyệt này quá kiêu ngạo, cậu chịu được sao?" Ma Huy cũng hỏi.
"Chị Nguyệt rất tốt, hai người đều không biết chị ấy, xin đừng nói bậy." Liễu Đông rất không thích nghe người khác nói xấu Kỷ Hi Nguyệt, vô cùng phản cảm.
"Cậu còn che chở cho cô ta, có phải nhìn trúng cô ta rồi không ?" Lưu Phi khinh bỉ nói.
"Tiền bối, chị đang nói bậy bạ gì đó, nhanh đi đối chiếu tư liệu đi, buổi chiều còn phải cùng tuyên bố nữa." Liễu Đông tức giận nói.
"Che chở cho cô ta như vậy, chẳng lẽ lần trước chuyện Chu Dương Thiên và Chương Tiểu Lộ cũng là do cô ta cho cậu?" Lưu Phi có vẻ như biết được một ít tin tức.
"Cái gì mà chẳng lẽ, nó vốn là sự thật, là chị Nguyệt cho tôi đó." Liễu Đông nói, "Chị ấy thật sự rất tốt, đã giúp tôi rất nhiều việc!"
"Thế cô ta lấy tin từ đâu? Tôi nhớ rõ tin giải trí kia của Cố Du Du cũng là Vương Nguyệt cho cô ta." Lưu Phi không nghĩ kỹ đã hỏi, bởi vì chị ta và Cố Du Du cũng xem như có chút giao tình, ngẫu nhiên còn có thể bù đắp cho nhau.
Liễu Đông nhìn chị ta một cái nói: "Mỗi ngày Vương Nguyệt đều rất chăm chỉ đi tìm tin, không phải cứ ngồi lì ở văn phòng là có, chị ấy phải tar giá bằng nỗ lực của mình, mấy người đương nhiên không nhìn thấy."
"Hây, xem ra cậu rất sùng bái cô ta!" Lưu Phi cười ha hả nói.
Liễu Đông nở nụ cười nói: "Là bội phục, tôi phải học tập chị ấy, đi ăn máng khác tại Cảng Long cũng là bởi vì ở đây có được một đồng nghiệp tâm huyết với nghề, kí©h thí©ɧ tôi trở nên chăm chỉ hơn."
"Được rồi, đều bị cậu khen đến lên trời, chẳng lẽ Hương Thành chúng tôi khiến cậu thất vọng đến thế sao." Lưu Phi tức giận nói.
Liễu Đông nói: "Vậy cũng không phải, còn chưa thực sự tiếp xúc, nhưng một tháng thực tập quả thật không thể tìm được cảm giác, nhanh đối chiếu đi." Nói xong, anh ta nghiêm túc hẳn, không muốn nghe bọn họ chửi bới Vương Nguyệt nữa.
Ước chừng 20 phút sau, Kỷ Hi Nguyệt mua coffee mang về, cũng có phần của Ngô Phương Châu,Tiểu Lục cùng mấy vị khác cảnh sát khác.
"Vương Nguyệt, cám ơn cô, đã đối chiếu xong với Liễu Đông rồi, không có vấn đề gì." Ma Huy nhận cà phê nói.
…………..