Chương 177: Quan dân hợp tác (2)

Lúc này Kỷ Hi Nguyệt mới như bừng tỉnh đại ngộ nói: "Tức là cấp trên muốn hợp tác với bên cảnh sát?"

"Ừ, anh nghĩ tuy cô chưa có nhiều kinh nghiệm, nhưng tin này cũng là do cô tuôn ra, lại thêm cô có đạo đức nghề nghiệp rất tốt, không giống Trần Thanh và Cố Du Du, dễ kích động xung đột với người ta, cho nên mọi người nhất trí đồng ý cho cô vào tiểu tổ này." Lộc Hùng cười nói.

Kỷ Hi Nguyệt đẩy kính mắt.

"Vương Nguyệt, anh biết cô công trạng đã đủ, không cần làm vậy, nhưng đây là một cơ hội tốt để tìm kiếm tin bạo, huống chi tạo quan hệ tốt với cục cảnh sát bên kia, sau này cô cũng sẽ có nhiều cơ hội lấy được tin bạo hơn, cô cảm thấy sao?"

Lộc Hùng thấy Kỷ Hi Nguyệt suy tư, cho nên lại thêm chút sức.

"Được, em nhận." Kỷ Hi Nguyệt suy nghĩ sau đó gật đầu, dù sao chuyện này vẫn là cô hiểu biết nhất, hơn nữa còn có liên quan đến Tần Hạo, chị Trương và tập đoàn Kỷ Hải, cho nên chẳng có ai thích hợp hơn cô cả.

Nếu nói không thích hợp thì chính là chuyện này có chút nguy hiểm, nhưng để vạch trần bộ mặt thật của Tần Hạo, có một số việc cô vẫn phải tự làm.

Lộc Hùng mừng rỡ, tán dương Kỷ Hi Nguyệt vài câu rồi mới cho cô ra ngoài.

Kỷ Hi Nguyệt về đến trước bàn làm việc, Liễu Đông cười sán đến nói: "Chị Nguyệt, nhận vụ án Giang Sơn rồi hả ?"

Kỷ Hi Nguyệt quay đầu nhìn cậu ta nói: "Cậu biết sao?"

"Sáng sớm lão đại đã gọi em vào, em nói em nghe lời chị, nhưng em có dự cảm chị Nguyệt nhất định sẽ nhận." Liễu Đông cười nói.

"Vì sao lại chắc chắn như vậy?" Kỷ Hi Nguyệt có chút kinh ngạc.

"Bởi vì chị cũng muốn biết chân tướng mà, bằng không trước đó đã không âm thầm để cho Ngô Phương Châu nói cho chị biết về tiến triển của vụ án." Liễu Đông nói, "Nhưng chị Nguyệt này, có thể sẽ gặp nguy hiểm không?"

"Có nguy hiểm, cậu có đi không?" Kỷ Hi Nguyệt tức giận nói.

"Đi đi đi, chị Nguyệt còn không sợ, em đường đường là một người đàn ông còn phải sợ sao!" Liễu Đông vội vàng nói.

"Thế chờ lát nữa rồi đi, nếu đã nhận, hôm nay chúng ta phải chuẩn bị một chút để ngăn cản suy đoán của quần chúng nhân dân." Kỷ Hi Nguyệt nhìn bài post trên trang web kia mà nhíu mày.

"Vâng." Liễu Đông đồng ý nói.

Anh Mập chạy đến nói: "Tiểu Nguyệt, Hương Thành bên kia cũng có người nhúng tay vào vụ án này rồi."

"Cái gì?" Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày kinh ngạc nói.

"Tin tức lớn như vậy, trang web của chúng ta có cả mấy triệu lượt truy cập, trước kia em từng có tin được hơn triệu view, bọn họ liền nhanh tay đến cướp, cảnh sát cũng cần bọn họ đi ngăn cản dư luận." Liễu Đông cười khẩy, tin đó là trước khi anh ta đến Cảng Long thực tập.

Kỷ Hi Nguyệt tức giận nhìn cậu ta nói: "Vậy là cậu có thể gặp mặt những người đồng nghiệp cũ này rồi, không biết sau khi hay tin cậu đi ăn máng khác liệu bọn họ có thay đổi suy nghĩ về cậu không nhỉ?"

"Chị Nguyệt, chị cũng đừng nói móc em, còn không phải là con người luôn muốn vươn tới nơi cao hơn sao, nơi này có một phóng viên tốt như chị, em nhất định phải tìm được một sư phụ tốt!" Lần này Liễu Đông đã mưu đồ đến bái Kỷ Hi Nguyệt là thầy rồi.

"Được rồi, xem thử bình luận của dân chúng xem, chúng ta nhìn rồi thu thập ít tài liệu đến cục cảnh sát hợp tác." Kỷ Hi Nguyệt nghiêm túc lướt xem.

Liễu Đông thấy cô chăm chỉ làm việc bộ, khóe miệng không khỏi nhếch lên, anh ta cảm thấy lúc Vương Nguyệt làm việc thật sự rất đẹp, cũng không biết đằng sau lớp mặt nạ này là người như thế nào.

Ai nấy đều biết Vương Nguyệt chỉ không biết trang điểm thôi, tuy có thể sẽ hơi lớn tuổi, nhưng cũng không đến mức xấu xí như vậy, điều này cũng chứng mình, cô muốn đặt toàn bộ tinh lực lên việc công tác.

Mà phụ nữ chăm chỉ làm việc chính là lúc đẹp nhất, ít nhất Liễu Đông cảm thấy trong mắt anh ta, Vương Nguyệt không hề xấu, hơn nữa càng nhìn lại càng thuận mắt.

…….