Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hàn Thiếu Cực Sủng Vợ Trước

Chương 176: Quan dân hợp tác (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thím Lý gật đầu nói: "Hôm nay tinh thần chủ tử có vẻ không tốt lắm, cũng không biết có phải bị bệnh hay không, nếu không, cô đi xem thử đi?" Thím Lý có chút lo lắng nói.

Kỷ Hi Nguyệt ngưng trọng nói: "Không thể nào, giữa trưa còn rất tốt mà, để tôi đi xem thử." Cô cũng có chút lo lắng.

Cửa phòng Triệu Húc Hàn không khóa, Kỷ Hi Nguyệt không muốn đánh thức anh, cho nên nhẹ nhàng mở cửa phòng, chỉ thấy bên trong tối đen như mực, trên giường quả thật có bóng người.

Kỷ Hi Nguyệt chờ mắt thích ứng được với bóng tối mới đi vào.

Nhìn thấy Triệu Húc Hàn quả nhiên đang ngủ, nhưng lúc cô cúi đầu muốn nhìn anh thì anh, đột nhiên mở mắt.

Kỷ Hi Nguyệt sợ tới mức hô lên một tiếng nói: "Anh Hàn, anh dọa chết người ta rồi!"

Triệu Húc Hàn giơ tay bật đèn đầu giường, lạnh lùng nói: "Em đang làm gì?"

"Còn không phải em tưởng anh bị bệnh sao? Thím Lý cũng lo lắng cho anh, anh đi ngủ lúc này rất không phù hợp với quy luật làm việc và nghỉ ngơi bình thường." Kỷ Hi Nguyệt chu miệng nói.

Gương mặt Triệu Húc Hàn lạnh lùng, tối qua anh vì người phụ nữ này mà ngủ không ngon, hôm nay lại uống không ít rượu, sau giờ ngọ còn về công ty xử lý một đống chuyện, cho nên có phần mệt mỏi, sau khi ăn tối xong muốn nghỉ ngơi trước rồi vận động sau.

Nhưng lúc Kỷ Hi Nguyệt đẩy cửa ra anh đã giật mình tỉnh rồi.

"Anh Hàn, anh không sao chứ?" Kỷ Hi Nguyệt thấy anh không nói lời nào, ngồi ở trước giường nhìn anh hỏi.

Triệu Húc Hàn lắc đầu nói: "Không sao, hơi mệt mà thôi, em nên đi thay quần áo rồi đi học võ phòng thân đi."

Kỷ Hi Nguyệt mím môi nói: "Ồ..., biết rồi, anh thật không sao chứ?"

Triệu Húc Hàn ngẩng đầu nhìn cô một cái khiến Kỷ Hi Nguyệt chắc chắn anh không có việc gì, nếu có việc gì sao anh mắt này có thể dọa người như thế?

Kỷ Hi Nguyệt đứng lên, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó nói: "Anh Hàn cám ơn anh hôm nay đã nể mặt em, còn nữa, cha em và chú Tiền nhìn thấy ảnh anh nhưng sẽ không nói ra ngoài đâu."

"Ừ." Thật ra Triệu Húc Hàn không phải sợ ảnh mình bị tung ra ngoài, anh cũng đâu phải không ra hình người, chỉ là đây là truyền thống nhà họ Triệu, bởi vì sợ gia chủ sẽ gặp phải phiền toái cùng nguy hiểm, cho nên mới phong tỏa mọi phương diện.

Một đêm yên bình, ngày hôm sau, Kỷ Hi Nguyệt lấy thân phận là Vương Nguyệt về Đài Truyền Hình.

"Tiểu Nguyệt, lão đại tìm em." Anh Mập đang đứng trước cửa thang máy thì gặp phải Kỷ Hi Nguyệt đi làm.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, đến văn phòng Lộc Hùng trước.

"Lão đại, anh tìm em?" Kỷ Hi Nguyệt dò hỏi.

Lộc Hùng cười cực kỳ vui vẻ nói: "Tiểu Nguyệt, tháng này cô có hai tin hot, cấp trên đều khen ngợi chúng ta."

"Chẳng lẽ lại muốn thưởng vàng cho em?" Kỷ Hi Nguyệt cười khẽ nói.

"Khụ khụ khụ, thế thì không phải, cấp trên có một mệnh lệnh." Lộc Hùng có chút khó xử nói.

Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy kỳ quái nói: "Mệnh lệnh gì?" Nhìn vẻ mặt lão đại có vẻ như không phải tin tốt gì.

"Là như vầy, trước đó vụ án tai nạn đầu cầu Giang Sơn không phải vẫn luôn bị cảnh sát ém xuống sao? Hiện tại tin tức này vẫn rất gây chú ý, hơn nữa tất cả mọi người còn rất muốn biết chân tướng."

"Đây chẳng phải là yêu sách của cảnh sát sao!" Kỷ Hi Nguyệt cũng biết tin này có giá trị, dù sao dân chúng đều tò mò, trước khi biết được chân tướng thì vẫn sẽ tò mò.

"Cảnh sát cũng không đặt nặng vấn đề như vậy, ngay tin đầu tiên đã đột phá trăm vạn bình luận, hậu kỳ đều hỏi có phải bởi vì tai nạn xe cộ cho nên trang web chính thức của cục cảnh sát cũng sắp bị đánh sập luôn rồi không."

Lộc Hùng tiếp tục nói: "Bên trên đã bắt tay với phía cảnh sát, bên kia thành lập một tiểu tổ chuyên án, cần bên chúng ta hợp tác chọn ra một người phát ngôn đưa tin, không để dân chúng rơi vào khủng hoảng."

……..