Chương 175: Cậu ta nhìn trúng con sao

"Nhưng cậu ta có quan hệ rộng, có thể cung cấp rất nhiều thông tin cho em." Triệu Húc Hàn lại bổ sung một câu.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh, nháy mắt liền hiểu, Đại Ma Vương vẫn hi vọng cô giúp anh ta.

"Thế em giúp anh ta vậy, nhưng có thành công hay không..., em không chịu trách nhiệm." Kỷ Hi Nguyệt mím môi nói.

Triệu Húc Hàn nhìn cô, lập tức gật đầu.

Bên này Giang Thành trở lại trong phòng bao, anh ta đã hưng phấn đến không nhịn được, cho người nhà xem ảnh chụp chung với Triệu Húc Hàn.

"Giang Thành, chúng ta xem thì được, nhưng con không được cho người ngoài xem." Tiền Vạn Hào cảnh cáo con trai.

"Cha, con biết, anh Triệu cũng bảo con rồi, con sẽ giấu đi chỉ cho mình mình xem thôi." Tiền Giang Thành nhìn ảnh chụp lén vui vẻ.

"Không nghĩ tới Triệu Húc Hàn lại trẻ tuổi đẹp trai như vậy." Dương Linh hơi nhíu mày, "Mọi người nói xem có phải cậu ta nhìn trúng Tiểu Nguyệt không ?"

Cha Kỷ thiếu chút nữa sợ tới mức nhảy dựng lên nói: "Không có khả năng, cậu ta là ai? Tiểu Nguyệt nhiều nhất cũng chỉ là con cái nhà giàu thôi, sao có thể xứng đôi với cậu ta, cậu ta sẽ không nhìn trúng đâu.”

"Thế thì chưa chắc, chuyện tình cảm nam nữ cũng không nhất định phải môn đăng hộ đối, nhìn hợp mắt là được, lão Kỷ, lúc trước ông cưới Thu Hà không phải đều bị mọi người phản đối hay sao." Tiền Vạn Hào rất hiểu chuyện này.

"Lão Tiền, ông cũng đừng làm tôi sợ, cho dù cậu ta nhìn trúng con tôi thì tôi tuyệt đối cũng sẽ không để cho Tiểu Nguyệt tiến vào nhà họ Triệu đâu, quá nguy hiểm, tôi chỉ có một cô con gái, chỉ hy vọng con bé có thể bình an cả đời." Kỷ Thượng Hải vội vàng lắc đầu.

Tiền Vạn Hào buồn cười nói: "Lão Kỷ, con cháu tự có phúc của con cháu, có một số việc ngăn cản cũng không được, chủ yếu còn phụ thuộc vào Tiểu Nguyệt, huống chi lỡ Tiểu Nguyệt thực thích Triệu Húc Hàn thì sao, ông ngăn cản rồi khiến con bé bị tổn thương, ông có nhìn được sao?"

Kỷ Thượng Hải xấu hổ, quả thật ông cũng không đành lòng.

Liễu Nhã vội vàng nói: "Chuyện không phải đều do các ông tự mình suy đoán sao? Tiểu Nguyệt và Triệu Húc Hàn chỉ là bạn bè, mọi người cũng đừng nghĩ quá nhiều, được rồi, đừng tự tìm phiền não nữa."

"Đúng vậy, đừng nghĩ lung tung, Giang Thành, Tiểu Nguyệt đâu, sao còn chưa trở lại?" Dương Linh hỏi Giang Thành.

"Em ấy nói muốn hỏi Triệu Húc Hàn một vấn đề, chắc sắp về rồi." Giang Thành dứt lời, cửa liền mở ra, Kỷ Hi Nguyệt cười đi đến.

"Tiểu Nguyệt, Triệu Húc Hàn kia sẽ không phải đang theo đuổi con chứ?" Kỷ Thượng Hải vội vàng gọi con gái đến hỏi.

Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, lập tức cười nói: "Cha, sao có thể chứ, con và anh ấy chênh lệch quá lớn, cha đừng nghĩ lung tung."

"Không phải thì tốt, không phải thì tốt." Kỷ Thượng Hải toát mồ hôi lạnh.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn vẻ mặt của mọi người, sau cùng nhìn Giang Thành.

"Tiểu Nguyệt, con người anh Triệu cũng rất tốt." Giang Thành cười nói.

Kỷ Hi Nguyệt nhún nhún vai nói: "Bên ngoài đồn quá khoa trương, lại thêm gia tộc Triệu thị quá thần bí, cho nên đều tung tin giật gân, thật ra tất cả mọi người đều là người, hiện tại đang là xã hội pháp trị, nào có lắm chuyện phải sợ như vậy."

"Tiểu Nguyệt, xã hội phức tạp, con vẫn nên cẩn thận mới tốt." Kỷ Thượng Hải vội vàng nói.

"Cha, con biết rõ, con gái cha lại không ngốc, sao dễ bị bắt nạt như vậy được?" Kỷ Hi Nguyệt cực kỳ tự hào nói.

Mọi người lập tức cười rộ lên, không khí cũng khôi phục lại vẻ thoải mái.

Sau giờ ngọ, Kỷ Hi Nguyệt cùng cha Kỷ về Tiểu Dương Thiên Tinh, ăn cơm tối rồi mới trở lại tiểu khu Phong Nhã.

"Tiểu thư, chủ tử đang nghỉ ngơi." Thím Lý thấy Kỷ Hi Nguyệt thì thì nói.

"Ngủ rồi ạ?" Kỷ Hi Nguyệt cực kỳ kinh ngạc, hiện tại mới có 7 rưỡi tối, Triệu Húc Hàn chưa bao giờ đi ngủ giờ này.

………