Bên kia Giang Thành nói đến miệng lưỡi lưu loát, Triệu Húc Hàn chỉ ngẫu nhiên trả lời vài câu, nhưng lại khiến cho sắc mặt anh Giang Thành kích động không thôi.
Kỷ Hi Nguyệt và Cố Cửu đàm phán xong, nhìn thời gian cười đi đến nói: "Triệu tổng, Giang Thành quá sùng bái anh, không biết có thể chụp chung với anh một bức ảnh làm kỷ niệm không?"
Giang Thành sửng sốt, nhưng lập tức âm thầm giơ ngón tay cái với Kỷ Hi Nguyệt.
Triệu Húc Hàn thì hơi nhíu mày, nhìn về phía Kỷ Hi Nguyệt, trong mắt Kỷ Hi Nguyệt là vẻ khẩn cầu.
"Được nhưng không được truyền ra ngoài, sẽ gây ra rất nhiều rắc rối, còn nữa cô Kỷ, không bằng cùng chụp đi?" Triệu Húc Hàn quả thật rất nể mặt Kỷ Hi Nguyệt.
"Được chứ!" Kỷ Hi Nguyệt cao hứng nói, "Cửu thiếu, anh giúp chúng tôi chụp một tấm đi."
Cố Cửu lập tức cười nói: "Được, nhưng tôi có thể chụp chung không, bảo Tiếu Ân giúp chúng ta chụp?"
"Anh thì khỏi cần, sẽ hạ thấp hình tượng của chúng tôi xuống!" Kỷ Hi Nguyệt rất mang thù.
Lần này Triệu Húc Hàn thật sự không nhịn được mà bật cười.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn ý cười chạm tới đáy mắt của anh cũng phải kinh ngạc, hai mắt tỏa sáng.
"Khụ khụ, còn không đứng vào." Triệu Húc Hàn thấy ánh sáng trong mắt Kỷ Hi Nguyệt thì tâm trạng rất tốt, nhưng lập tức thu lại tươi cười, trực tiếp đứng lên đi đến bên người cô, mà Giang Thành thì đứng ở bên kia Kỷ Hi Nguyệt.
Biến thành Kỷ Hi Nguyệt đứng giữa hai người đàn ông, nhưng giá trị nhan sắc của ba người quả thật rất cao.
Cố Cửu ai oán giống như bà vợ nhỏ, này đúng là một lần bị lừa, cả năm đều bị lừa.
Trong lòng Giang Thành cực kỳ cảm động, là bạn của Kỷ Hi Nguyệt, cô lại bao che khuyết điểm như vậy, thật đúng là hiếm thấy, khiến anh ta cảm thấy rất ấm áp.
Cố Cửu dùng điện thoại của Kỷ Hi Nguyệt chụp ảnh.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn bức ảnh cười sáng lạn, cuối cùng cô cũng có thể chụp chính diện với Triệu Húc Hàn rồi.
Trong bức ảnh người đàn ông rất đẹp trai, tuy không cười, nhưng cũng không quá âm trầm khủng bố, trông chỉ hơi lạnh nhạt chủ, nhưng vẫn không thể ngăn cản được sức cuốn hút của anh.
Mà cô và Giang Thành thì cười cực kì sáng lạn, ba người mặc dù có chút không ăn khớp, nhưng bức ảnh này vô cùng quý giá.
"Tiểu Nguyệt, em mau gửi ảnh cho anh, anh phải mang giấu đi." Giang Thành vội vàng nói.
Kỷ Hi Nguyệt chia sẻ anh cho anh ta, sau đó bảo Cố Cửu đưa Giang Thành ra ngoài, mình thì nói chuyện với Triệu Húc Hàn.
Giang Thành có chút khó chịu, nhưng Cố Cửu thì tươi cười đầy mặt, chủ động đến kéo anh ta ra ngoài.
"Gửi ảnh cho tôi." Triệu Húc Hàn ngồi xuống, nói với Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc nói: "Anh Hàn, anh cần ảnh này làm gì?"
Triệu Húc Hàn lạnh mặt, không giải thích gì chỉ là nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
"Được rồi, gửi cho anh mà." Kỷ Hi Nguyệt mếu máo, đã biết lại còn hỏi nhiều, "Anh Hàn, Cố Cửu vừa rồi có muốn em giúp anh ta một chuyện, anh đồng ý rồi ?"
"Em không muốn?" Triệu Húc Hàn nhíu mày.
"Không phải không muốn, anh Hàn nếu anh muốn em giúp anh ta, em đương nhiên sẽ giúp, nhưng người này có phần đáng giận, lại còn bảo là anh bảo anh ta nói lời tổn thương Giang Thành, anh Hàn sẽ không phải người như thế đâu." Thật ra Kỷ Hi Nguyệt chỉ muốn biết có phải sự thật hay không thôi.
"Em có thể không cần giúp cậu ta." Triệu Húc Hàn dứt khoát, vẻ mặt đều không chút thay đổi, sao anh có thể nhận chuyện này được?
"Em biết mà, cái tên Cố Cửu khốn nạn này, mở miệng chỉ biết nói hươu nói vượn!" Kỷ Hi Nguyệt lập tức tin lời Triệu Húc Hàn nói, khiến cho Triệu Húc vui vẻ hẳn.
"Cậu ta đúng là tên khốn, nhưng bản tính không xấu." Triệu Húc Hàn chọn một câu phù hợp mà nói.
"Em có nên giúp anh ta không?" Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Triệu Húc Hàn, "Anh Hàn, vì sao anh không hay cười, anh cười rộ lên rất đẹp."
Triệu Húc Hàn lập tức quay đầu, có phần lúng túng nói: "Có muốn giúp hay không em tự mình quyết định, tôi không có ý kiến."
"Thế à." Kỷ Hi Nguyệt sờ sờ cằm.
………