Chương 173: Tôi và anh không quen (3)

"Tiểu Nguyệt, cô không cần lo lắng, tôi sẽ bảo vệ cô an toàn, chỉ cần cô đủ mạnh, ông già nhà tôi sẽ không thể làm gì tôi, cùng lắm thì tôi cắt đứt quan hệ cho con với ông ấy là được!" Cố Cửu lập tức thề son sắt nói.

"Hiện tại ông ấy không tin tôi có người yêu, cho nên mới ép tôi cưới người kua." Cố Cửu gần như muốn khóc với Kỷ Hi Nguyệt, "Tiểu Nguyệt, cô nể mặt nhiều đêm tôi tự mình đến trị bệnh giúp cô mà giúp tôi lần này đi? Chỉ một lần thôi!"

Khuôn mặt tuấn tú của Cố Cửu cũng sắp nhăn thành vỏ quýt rồi, hai tay chắp lại vái lạy Kỷ Hi Nguyệt.

"Hai người các anh sao thế nhỉ, chuyện chung thân đại sự của mình lại không thể tự giải quyết? Hơn nữa tôi giúp anh cũng được thôi, nhưng anh có từng nghĩ nếu chẳng may biết tôi là giả, anh cho rằng ông già nhà anh có bị chọc cho tức chết không?" Kỷ Hi Nguyệt thật sự không biết phải nói gì.

Hai người đàn ông này gặp cùng một vấn đề, nhưng cô biết Triệu Húc Hàn còn tốt hơn Cố Cửu một chút, dù sao cũng không phải do ông cụ nhà họ Triệu thúc giục, mà là anh cả của anh Triệu Nhất Gia phá rối.

Nhưng Cố Cửu thì khác, lần này là cha anh ta ép cưới.

Nói ra, hai người đàn ông này thật đúng là mệnh khổ, đều bị ép cưới người phụ nữ mình không thích, quả thật là rất đáng thương.

"Tiểu Nguyệt, tôi cầu xin cô, tôi không gặp được người phụ nữ nào lớn gan hơn cô cả." Cố Cửu lại nói thêm.

"Anh có ý gì?" Kỷ Hi Nguyệt tức giận nói.

Cố Cửu vội vàng cười nói: "Cô ngay cả Triệu Húc Hàn cũng dám mắng, gặp Triệu Nhất Gia cũng dám oán hận, cho nên gặp cha tôi cũng không thành vấn đề đâu, cô phải biết rằng phụ nữ gặp cha tôi là sợ mất mật, cho nên người này nhất định phải là cô."

"Anh đang nói tôi không sợ trời không sợ đất, còn trẻ mà không biết điều sao?" Kỷ Hi Nguyệt liếc xéo anh ta.

Cố Cửu vội vàng lắc đầu nói: "Đương nhiên không phải, đây là chứng minh cô kiến thức nhiều, không gì có thể khiến cô sợ hãi, rất có cốt khí."

"Nói cứ như thật vậy, anh không cần xem trọng tôi đâu, tôi chỉ có tính tình hơi khó chịu chút, hơn nữa tất cả đều do mẹ sinh ra cả, chuyện gì cũng có cái lý của nó, sao tôi lại phải sợ?" Kỷ Hi Nguyệt mếu máo.

Nghĩ thầm ngoài Đại Ma Vương Triệu Húc Hàn này, cô đúng là không sợ ai, cũng không phải không sợ, có lẽ là có sợ nhưng chưa gặp được người đó mà thôi, nhưng cô tin mình không làm chuyện xấu, quang minh lỗi lạc, không có gì đáng sợ.

"Phải phải phải, cho nên tôi mới tìm cô giúp, nửa tháng sau, chúng ta ngồi máy bay trở lại thủ đô ăn một bữa cơm." Cố Cửu vội vàng nói.

"Tôi có nói là đồng ý sao?" Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ta, cực kỳ không vừa mắt.

Cố Cửu cầu xin tha thứ nói: "Tiểu Nguyệt, cô cứ xem như nể mặt anh Hàn mà giúp tôi đi, giúp tôi lần này, chỉ cần cô giúp tôi xử lý xong ông già, sau này cô có chuyện gì, tôi nhất định sẽ giúp cô!"

Kỷ Hi Nguyệt nhìn về phía Triệu Húc Hàn, Triệu Húc Hàn nhìn cô, không nhìn ra trong mắt anh có cảm xúc gì.

"Tối muộn sẽ trả lời anh, tôi còn phải hỏi anh Hàn một chút." Kỷ Hi Nguyệt nghĩ rồi đáp.

Cố Cửu vội vàng nói: "Được được được, tôi chờ tin tức tốt của cô, chúng ta thêm bạn bè đi." Cố Cửu lấy điện thoại ra.

Kỷ Hi Nguyệt quả thật không có số của anh ta, cho nên hai người trao đổi một phen.

"Cửu thiếu, để tỏ thành ý, lúc tiễn Giang Thành ra ngoài, anh xin lỗi anh ấy một tiếng đi." Kỷ Hi Nguyệt ra điều kiện trước.

Cố Cửu sửng sốt, nghĩ thầm, cô gái này thật đúng là không ăn thiệt bao giờ.

"Được được được, chuyện này đương nhiên không thành vấn đề." Cố Cửu vội vàng đáp ứng, anh ta cũng không muốn hình tượng của mình bị Triệu Húc Hàn phá hủy.

………