Triệu Húc Hàn đứng lên ngồi vào trên sofa bên cạnh lười biếng nói: "Kỷ Hi Nguyệt ở đây, không phải cậu muốn nhờ cô ấy giúp sao?"
Cố Cửu sửng sốt nói: "Nhanh như vậy? Còn tận nửa tháng nữa."
"Đến lúc đó cô ấy không thời gian, cậu cũng đừng trách tôi." Triệu Húc lạnh nhạt nhìn anh ta một cái.
Cố Cửu gật đầu nói: "Cô gái nhỏ này của cậu đúng là bận rộn, được rồi, cậu gọi người đến đi."
Triệu Húc Hàn trực tiếp gửi tin nhắn cho Kỷ Hi Nguyệt, sau đó nói với Cố Cửu đã ngồi xuống bên cạnh: "Cô ấy sẽ đến cùng một người đàn ông đồng, cậu nhớ cho người đàn ông kia một bài học đấy."
Cố Cửu nhíu mày, lập tức lộ vẻ kinh ngạc nói: "Tôi nói này người anh em, đây mới là mục đích chủ yếu cậu gọi tôi tới đi? Có phải cậu nghiện ăn dấm chua rồi không?"
"Nghe theo là được.” Triệu Húc Hàn lườm anh ta một cái.
Rất nhanh, Kỷ Hi Nguyệt liền dẫn theo Tiền Giang Thành với vẻ mặt hưng phấn đi tới phòng của Triệu Húc Hàn.
"Cô Kỷ, chủ tử ở bên trong, cậu chủ Cố Cửu cũng đến đây." Tiếu Ân đẩy cửa ra.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, không biết sao Cố Cửu lại đến đây.
Hôm nay Cố Cửu cũng mặc một thân đồ trắng thoải mái, tóc tai chải chuốt gọn gàng, ngũ quan cực kì tinh xảo, cũng là một vị soái ca đẹp ngút ngàn, hơn nữa khí chất trên người anh ta hoàn toàn khác Triệu Húc Hàn.
Nho nhã mà thanh cao, tựa như đóa u lan trên đỉnh cốc, nhưng cô biết Cố Cửu không phải người như thế.
Quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài, nếu không có chết thế nào cũng không biết.
"Triệu tổng, đây là bạn tôi Tiền Giang Thành, nghe nói anh ở trong này, muốn đến làm quen, anh ấy cũng theo học trường Yale, là đàn em của anh, vô cùng sùng bái vị thiên tài Yale là anh." Kỷ Hi Nguyệt không dám gọi Triệu Húc Hàn là anh Hàn hoặc là honey ở đây.
Cho nên cô biểu hiện vô cùng khách khí, lập tức lại xoay người nói với Cố Cửu: "Cửu thiếu, sao anh lại tới đây?"
Tiền Giang Thành nhất thời cúi đầu khom lưng, rất chân chó nói: "Học trưởng Triệu, em thật sự rất sùng bái anh, nghe Tiểu Nguyệt nói anh và cô ấy quen biết, cho nên em da mặt dày đòi cô ấy đến chào hỏi anh một tiếng."
Triệu Húc Hàn nheo mắt, nhìn Kỷ Hi Nguyệt một cái, Kỷ Hi Nguyệt thì đứng đối diện anh nhe răng nhếch miệng.
Anh có phần muốn cười, nhưng vẫn cố nhịn xuống, lạnh lùng nói: "Đừng khách khí, mời ngồi."
"Dạ được." Tiền Giang Thành là một chàng trai cao 1m8 nhưng lại khom lưng trước mặt Triệu Húc Hàn, khiến Kỷ Hi Nguyệt thấy cũng muốn cười, truyền thuyết Triệu Húc Hàn cũng không nguy hiểm đến mức đó chứ.
Giang Thành quả thực giống như thái giám gặp hoàng đế vậy.
"Giang Thành, vị này chính là cậu chủ Cố Cửu, là bạn tốt của Triệu tổng." Kỷ Hi Nguyệt lại giới thiệu Cố Cửu cho Giang Thành.
Tiền Giang Thành đương nhiên đã sớm nhìn thấy, thầm nghĩ hai người đàn ông vô cùng đẹp trai, chính anh ta tự nhận mình rất đẹp trai, nhưng khí chất hai người này đúng là bỏ xa anh ta cả mấy con phố.
Nhìn thấy Triệu Húc Hàn khiến anh ta sợ hãi, lại nhìn đến Cố Cửu tựa như tiên nhân không nhiễm khói lửa nhân gian, không dám mạo phạm.
Anh bỗng có suy nghĩ sau khi trở về, nhất định phải tu luyện tu luyện khí chất của mình, thế giới bên ngoài có quá nhiều trai đẹp, chính anh ta cũng phải có một khí chất riêng biệt mới được.
"Cô Kỷ, người bạn này của cô có vẻ rất sợ chúng tôi." Cố Cửu nhếch miệng cười.
Tiền Giang Thành sửng sốt, lập tức cười nói: "Nhìn thấy nhân vật lớn, tôi, tôi có chút khẩn trương."
"Thế thì sau này sao làm được việc lớn, bạn của cô Kỷ thật đúng là đặc biệt." Cố Cửu quả nhiên rất biết làm mất mặt Giang Thành.
Kỷ Hi Nguyệt ngây ngẩn cả người, đêm nay Cửu thiếu uống nhầm thuốc hả ? Vừa tới đã chọc ngoáy Giang Thành, đây là không nể mặt cô, hay là không nể mặt Triệu Húc Hàn vậy.
……….