Chương 166: Bữa cơm trưa đầy sóng gió (5)

Liễu Nhã nhíu mày nói: "Tôi không biết thật giả, nhưng tôi cũng không quá thích Vương Giai Mỹ này, vênh váo tự đắc, trên miệng lúc nào cũng nhắc đến ông xã Triệu Nhất Gia, con trai Triệu Vân Sâm của chị ta."

Nói xong bà cười mỉa: "Vừa rồi nghe mọi người nhắc đến Triệu Vân Sâm và Tiểu Nguyệt hẹn hò tôi còn kinh ngạc ấy.”

"Chia tay rồi, thằng nhóc kia không phải thứ tốt, thật sự lăng nhăng." Kỷ Thượng Hải nói, "Lúc ấy Tiểu Nguyệt bị ma ám, may mà tự mình sáng mắt ra, chia tay rồi."

"Vậy thì tốt, ta nghe nói Triệu Nhất Gia không quá hòa hợp ới gia chủ nhà họ Triệu, nói Triệu Húc Hàn là người lãnh khốc vô tình, không niệm tình thân gì đó, dù sao những lời thốt ra từ trong miệng của Vương Giai Mỹ thì Triệu Húc Hàn không có một điểm nào là tốt cả." Liễu Nhã tiếp tục nói, "Nhưng dẫu sao tôi vẫn cảm thấy nhân phẩm một nhà Vương Giai Mỹ mới có vấn đề, cho nên mới đi chửi bới người nhà mình, nghe nói Triệu Húc Hàn là em rể của bà ta, em ba của Triệu Nhất Gia."

"Đúng vậy, cái này thì tôi biết, nhà họ Triệu quá lớn, quan hệ rắc rối phức tạp, Triệu Húc Hàn là con trai thứ ba nhưng lại có thể ngồi lên vị trí gia chủ, nhất định có người không phục, Triệu Nhất Gia không nhìn được cũng là chuyện bình thường." Tiền Vạn Hào phân tích.

Liễu Nhã gật đầu, nhìn Kỷ Thượng Hải lo lắng nói: "Lão Kỷ, ông đừng lo lắng, tôi thấy người trẻ tuổi có thể ngồi lên vị trí gia chủ cũng không tầm thường, Tiểu Nguyệt biết cậu ấy cũng chưa chắc đã xấu."

"Nhã Nhi nói rất đúng, lão Kỷ, lão Tiền, hai ông đừng lo lắng nữa, chúng ta ngồi xuống từ từ ăn, chờ con bé về.” Dương Linh thấy sắc mặt hai người đàn ông đều cực kỳ ngưng trọng thì vội vàng trấn an.

"Ai nha, bác Kỷ, cha, hai người lo lắng cái gì, Tiểu Nguyệt cũng không phải dễ chọc, tối hôm qua một cước kia thật sự rất độc đó, con cảm thấy chỉ có em ấy bắt nạt người ta chứ không có khả năng người ta bắt nạt em ấy đâu." Tiền Giang Thành cũng cười an ủi mọi người.

Lúc này Kỷ Thượng Hải và Tiền Vạn Hào mới thả lỏng.

Mà bên này, Kỷ Hi Nguyệt ra ngoài, liền nhìn thấy Tiếu Ân đang đứng trên hành lang chờ cô.

"Tiếu Ân, rốt cuộc là chuyện gì?" Kỷ Hi Nguyệt đi đến, nghiêm túc trực tiếp hỏi.

Tiếu Ân và cô vừa đi vừa nói chuyện: "Chủ tử đang gặp CEO của tập đoàn Quốc tế Úy Lam, anh ta muốn làm mối em gái Úy Mẫn Nhi cho chủ tử, trước đó chủ tử dẫn cô về nhà cũ ăn cơm, chính là Triệu Nhất Gia muốn chủ tử và Úy Mẫn Nhi thành đôi, chắc cô vẫn còn nhớ chứ."

"Ừ, tôi vẫn nhớ." Đầu óc Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng chuyển động, "Anh Hàn là muốn tôi làm tấm khiên chắn."

"Chủ tử vừa rồi có nói với đối phương, anh ấy đã có bạn gái, người này chính là cô, cho nên đối phương muốn gặp cô để về nhà cũng dễ dàng ăn nói với em gái." Tiếu Ân nói.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, lập tức cúi đầu nhìn bộ quần áo bằng tơ lụa trắng nhàn tản của mình, không chính thức nhưng cũng không quá thất lễ.

"Hình tượng của tôi như thế nào? Mặc thế này có vấn đề gì không?" Cô hỏi Tiếu Ân.

Tiếu Ân sửng sốt, lập tức lúng túng nói: "Không thành vấn đề."

"Vậy là được rồi, đi thôi. Muốn cướp người đàn ông của tôi, thật đúng là không biết trời cao đất rộng!" Kỷ Hi Nguyệt lẩm bẩm trong miệng, rất có khí thế tiến về phía trước.

"... !" Tiếu Ân đi sau nghe thế, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Triệu Húc Hàn và Úy Tư Lý đang nói chuyện linh tinh, tiếng gõ cửa bỗng vang lên.

Tiếu Ân mở cửa, trên mặt Kỷ Hi Nguyệt lập tức xuất hiện nụ cười, cô nhanh chóng bước về phía Triệu Húc Hàn.

"Anh Hàn, thì ra anh ăn cơm ở đây à, có nhớ em không?" Nói xong cô còn vòng tay qua trực tiếp ôm lấy cổ Triệu Húc Hàn, lại còn hôn bẹp một cái lên mặt anh.

"Ối, có khách ở đây à, ngại quá." Bản lĩnh trợn mắt nói dối của Kỷ Hi Nguyệt khiến Tiếu Ân thần phục thiếu chút nữa quên đóng cửa.

"..." Úy Tư Lý ngồi đối diện thì sửng sốt, người to lù lù ngồi ở đây, người phụ nữ dám bảo không thấy à?

………