TỪ CHƯƠNG SAU SỬA SỐ TT THEO RAW, KHÔNG PHẢI MẤT CHỮ MẤT ĐOẠN Thân thể Triệu Húc Hàn cứng ngắc, bởi vì bàn tay bị cô lôi kéo ấn vào trước ngực ma sát, xúc cảm này thật sự không tệ.
Hơn nữa cô nói cái gì mà cô đã là người của anh rồi?
Ý là anh có thể tùy thời muốn cô sao?
Triệu Húc Hàn nghĩ đến đây, nháy mắt thân thể liền có phản ứng, sau đó gương mặt đẹp trai nóng lên.
"Được rồi, về ngủ đi!" Triệu Húc Hàn nhận ra bản thân không thích hợp, vì sợ Kỷ Hi Nguyệt phát hiện, anh vội vàng lạnh lùng bảo cô về ngủ, tay cũng dùng sức rút ra.
"Ồ, thế em về ngủ đây, chúc anh Hàn mộng đẹp!" Kỷ Hi Nguyệt nhất thời cao hứng, vội vàng đứng lên chạy ra ngoài.
Nhưng trong lòng cô càng thêm chắc chắn một chuyện, Đại Ma Vương này quả nhiên không có cảm giác gì với cô, cô nam quả nữ, anh lại thật sự không…
Hơn nữa có vẻ như anh rất sợ cô đυ.ng vào anh, tựa như cô bẩn lắm không bằng, nói thế thì tối đó quả nhiên anh mất đi lý trí, thú tính quá, chứ tình huống bình thường chắc còn lâu anh mới chạm vào cô.
Thật tốt quá! Ha ha, sau này cô không cần sợ anh nữa rồi.
Anh có sợ gì đó thì cô có thể mang ra uy hϊếp anh, ha ha.
Kỷ Hi Nguyệt trở lại phòng, thấy Trần Manh Manh ngủ thật sự rất sâu, cô cũng mệt cho nên rất nhanh liền ngáy o o.
Mà Triệu Húc Hàn ở phòng bên thì không được như vậy, trên tay vẫn sót lại xúc cảm lúc được tay cô cầm, còn có cảm giác mất hồn lúc chạm vào ngực cô nữa.
Lập tức trong đầu lại nghĩ linh tinh, nghĩ đến tối hôm đó, nghĩ đến lúc nhìn thấy thân hình hoàn mỹ của cô, phản ứng thân thể anh càng ngày càng kịch liệt.
Sau cùng anh mang theo áy náy, bàn tay nhanh chóng sờ đến thân dưới.
Anh tự nói với mình, anh chỉ là một người đàn ông bình thường, nếu không giải quyết thì sớm muộn gì cũng sẽ tổn thương Kỷ Hi Nguyệt.
Sáng sớm hôm sau, đúng sáu giờ Kỷ Hi Nguyệt lên sân thượng, mà Trần Manh Manh vẫn còn đang ngủ.
Quả nhiên Triệu Húc Hàn đã ở trên sân thượng, cô vui vẻ chào hỏi nói: "Chào buổi sáng, anh Hàn."
Sắc mặt Triệu Húc Hàn không tốt lắm, lạnh đến không thể lạnh hơn, nghĩ đến tối hôm qua mình bị người phụ nữ này sờ có một cái, đã không khống chế nổi mình, thật sự đúng là vô cùng mất mặt.
Cho nên anh không cho Kỷ Hi Nguyệt sắc mặt hoà nhã, anh giận, giận mình, sau đó lại phát giận lên những người xung quanh.
Hai giờ huấn luyện thể năng này, Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy Triệu Húc Hàn vô cùng độc ác.
Rốt cuộc thì cô đắc tội với anh ở chỗ nào chứ ? Chẳng lẽ bởi vì tối hôm qua cô kéo tay anh Giang Thành thôi sao?
Hố cha mẹ mà, toàn thân bị huấn luyện đến đau nhức không chịu nổi, hơn nữa cả quá trình Triệu Húc Hàn đều không nói gì, chỉ kêu cô luyện tập dựa theo tư thế của anh, đương nhiên tư thế của anh ngày hôm nay có độ khó rất cao.
Chỉ cần cô lười biếng hoặc không chuẩn một chút, Triệu Húc Hàn sẽ trực tiếp ra tay khiến cô kêu gào thảm thiết.
Đại Ma Vương quả nhiên vẫn là Đại Ma Vương, hu hu...
Lúc Trần Manh Manh tỉnh lại, Triệu Húc Hàn đã ra ngoài, Kỷ Hi Nguyệt và cô ấy ăn bữa sáng xong, Trần Manh Manh nói muốn về nhà, miễn cho cha mẹ lo lắng.
Vốn hôm nay là chủ nhật, không cần đi làm, Kỷ Hi Nguyệt còn muốn cùng cô ấy đi dạo phố, giải sầu, nhưng thấy tinh thần cô ấy đã tốt hơn nhiều, lại kiên trì muốn đi về, cho nên chỉ có thể để cô ấy đi.
Trần Manh Manh đi rồi, Kỷ Hi Nguyệt trở về phòng tiếp tục ngủ bù, thật sự huấn luyện quá mệt mỏi.
Chờ cô tỉnh lại thì điện thoại bị vô số tin nhắn cùng cuộc gọi oanh tạc.
Là số của Tiền Giang Thành, tối hôm qua hai người đã trao đổi số điện thoại.
"Anh Giang Thành, anh có chuyện gì thế, sáng sớm đã gọi nhiều vậy?" Kỷ Hi Nguyệt bên này ngáp dài một cái rồi gọi lại.
……….