Bàn tay thô ráp của Đới Thành Công duỗi đến mò mẫm khuôn mặt nhỏ nhắn bóng loáng của Trần Manh Manh.
Trần Manh Manh sợ tới mức kêu lên, không ngừng lắc đầu, nhưng vẫn không chống lại được bàn tay của Đới Thành Công sờ lên tóc, cằm, đầu, lỗ tai của mình.
Cảm giác ghê tởm cùng khủng hoảng khiến cô ấy rơi nước mắt như mưa, nhưng lúc này ai sẽ tới cứu cô ấy đây.
Trần Manh Manh càng sợ, Đới Thành Công lại càng thích, càng hưng phấn, ông ta uống một ngụm Whisky nói: "Chu Dân nói cô là xử nữ, hi vọng cô đừng khiến cho tôi thất vọng, tôi đã bỏ ra mười vạn để mua cô đó."
Trần Manh Manh trừng to mắt, đáng tiếc trong mắt đều là nước mắt, trong lòng thì đau thấu tim gan.
Cô ấy từng cho rằng mình đã tìm được tình yêu đích thực, không nghĩ tới lại chỉ là một cơn ác mộng, nếu hôm nay cô ấy bị tên đàn ông già này cưỡиɠ ɧϊếp, sau này còn biết làm người thế nào?
"Đừng khóc, nếu không phản kháng được thì sao không hưởng thụ, tôi cũng không phải biếи ŧɦái, chỉ cần cô ngoan, tôi còn có thể dịu dàng với cô, cho cô ấn tượng tốt, nhưng nếu cô không nghe lời, vậy thì tôi sẽ không khách khí, tôi tố 10 vạn cũng phải thu lại vốn, đến lúc đó có làm cô bị thương cô cũng đừng kêu đau."
Đới Thành Công vừa dụ lợi vừa uy hϊếp Trứ Trần Manh Manh.
Trần Manh Manh vẫn sợ hãi lắc đầu, toàn thân phát run.
Đới Thành Công uống xong ngụm rượu cuối cùng thì buông ly rượu xuống, lập tức kéo cà- vạt ea, tiến về phía Trần Manh Manh.
"Ưm ưm ưm!" Trần Manh Manh kinh hãi đến mức cả người ngã xuống sô pha.
Đới Thành Công cười lạnh một tiếng, trực tiếp ôm lấy Trần Manh Manh đi đén giường lớn, sau đó ném Trần Manh Manh lên giường.
"Ha ha." Đới Thành Công phát ra tiếng cười tà ác, cả người nhào lên.
Trần Manh Manh muốn chạy trốn, nhưng không thể, nhanh chóng bị ông ta bắt lấy, Đới Thành Công hướng cái miệng thối về phía cô ấy.
"Rầm rầm!" Đang lúc Đới Thành Công muốn hôn Trần Manh Manh, đột nhiên cửa phòng bị đập rầm rầm.
"Manh Manh, cậu có ở bên trong không! Manh Manh!" Kỷ Hi Nguyệt ở bên ngoài lớn tiếng gọi.
Nhưng trong phòng chỉ nghe được tiếng vang rất nhỏ, loại khách sạn xa hoa này luôn chú trọng sự riêng tư của khách hàng, cách âm cũng thuộc dạng cao cấp.
Nhưng Đới Thành Công và Trần Manh Manh đều nghe tiếng của Kỷ Hi Nguyệt.
Đới Thành Công nhíu mày, Trần Manh Manh vội vàng ưm ưm muốn kêu to, nước mắt càng ngày càng nhiều.
Ngoài cửa, Lão Khôi đạp cửa bên kia, thấy bên trong là một người đàn ông không biết mặt, lão Khôi nói lời xin lỗi sau đó đi tới đạp cửa phòng của Kỷ Hi Nguyệt.
"Lão Khôi, nhanh đạp đi!" Kỷ Hi Nguyệt biết Trần Manh Manh chắc là ở trong căn phòng này, trong lòng vô cùng vội, tuy thời gian cũng không dài, nhưng loại chuyện này xảy ra cũng rất nhanh cho nên cô rất vội.
Kỷ Hi Nguyệt tránh ra, lão Khôi hít sâu một hơi, lập tức nhào về phía cửa phòng.
Cửa phòng phịch một tiếng rồi bị đá văng ra.
Kỷ Hi Nguyệt vọt vào trước tiên.
Sau đó cô thấy Đới Thành Công với gương mặt nanh ác đứng lên từ trên giường, mà Trần Manh Manh thì ngã xuống giường, mặt đầy nước mắt, hai mắt mang theo tủi thân cùng sợ hãi nhìn về phía Kỷ Hi Nguyệt.
"Ưm ưm ưʍ." Trần Manh Manh không ngừng kêu lên.
"Manh Manh!" Kỷ Hi Nguyệt thấy như vậy, khóe mắt như muốn nứt ra, vội chạy lên giải cứu.
"Tiểu thư, chụp ảnh!" Lão Khôi trực tiếp nói.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, Trần Manh Manh thì lập tức lắc đầu, cô ấy không muốn mình bị người ta nhìn thấy cảnh tượng này, cho nên mặt mày đầy nước mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng giúp cô ấy kéo khăn bịt miệng, Trần Manh Manh òa khóc.
"Không sao rồi, không sao rồi." Kỷ Hi Nguyệt giúp cô ấy cởi bỏ dây trói.
Trần Manh Manh ôm lấy Kỷ Hi Nguyệt gào khóc, tiếng khóc thê lương kia khiến Kỷ Hi Nguyệt nghe thấy có cảm giác như đứt từng khúc ruột.
……..